Một bên, Nhiếp gia chủ nghe nói như vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng, "Người nào, có thể ngay dưới mí mắt của Nhiếp gia ta làm ra loại thủ đoạn này?"
Ánh mắt Nhiếp Linh Lung khẽ biến, "Cha, mẹ, đều tại con không đủ cẩn thận, khiến cho kẻ khác có thể thừa dịp! Chuyện này con nhất định sẽ điều tra rõ ràng!"
"Chuyện này, ta sẽ tự tra rõ." Nhiếp gia chủ nói.
Hiện tại, bất kỳ một ai ông cũng không tin. Ông muốn tự mình đi thăm dò.
"Huyền Diệc, làm sao cậu tìm được Vô Ưu?" Nhiếp phu nhân hỏi.
"Bẩm phu nhân, là tôi phát hiện ra Vô Ưu tiểu thư tại Hoa quốc. Khi đó, cô ấy lưu lạc đến Đế Đô của Hoa quốc, hơn nữa dường như đã mất đi ký ức, cho nên tôi mãi vẫn không thể tiến lên nhận nhau. Cũng mất một thời gian rất lâu mới xác định được thân phận của Vô Ưu tiểu thư."
Nhất Chi Hoa thần sắc đầy áy náy tiếp lời, "Khi đó tôi vẫn một lòng cho rằng cái vị trong nhà này mới là Vô Ưu tiểu thư thật, liền đem chuyện Phong Huyền Diệc trong lúc mơ mơ hồ hồ tìm được một vị Vô Ưu tiểu thư khác, nói cho con hàng giả đó. Hàng giả kia lừa gạt tôi rằng, Vô Ưu tiểu thư là giả mạo, là người của dòng chính, vì vậy từng nhiều lần phái người ám sát Vô Ưu tiểu thư..."
Nhất Chi Hoa đem chuyện phát sinh sau đó, lần lượt khai báo từng chuyện một.
Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ nghe mà chấn động trong lòng. Nhiếp phu nhân kéo lấy tay của Diệp Oản Oản, vành mắt đỏ ửng, mặt đầy xót xa.
Khó trách! Khó lần đầu tiên nhìn thấy con bé liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, có cảm giác thân cận vô hình. Vạn vạn không ngờ tới, bà đã dẫn sói vào nhà, suýt chút nữa đã hại chết con gái ruột của chính mình.
Nhiếp phu nhân khóc thút thít, ôm Diệp Oản Oản vào trong ngực, "Vô Ưu... Mẹ có lỗi với con... khiến cho con phải chịu khổ..."
Đối với sự thân thiết của Nhiếp phu nhân, Diệp Oản Oản hơi có chút không quen lắm, "Mẹ không cần tự trách, là do những người đó quá mức giảo hoạt."
Nhiếp Linh Lung nhìn cảnh người một nhà ôm nhau khóc lóc, còn mình lẻ loi đứng ở một bên, giống như một người ngoài, nơi đáy mắt vốn bình tĩnh trấn định bỗng lóe lên một tia âm lãnh. Bàn tay cô ta siết chặt, móng tay vô thức đâm vào trong lòng bàn tay lúc nào không hay.
Cô ta vốn biết, chỉ cần Nhiếp Vô Ưu chân chính trở về, vậy thì cái Nhiếp gia này... e rằng sẽ không còn chỗ đứng cho cô ta!
Cái vị trí Nhị tiểu thư Nhiếp gia này, thậm chí là vị trí Nhiếp gia chủ, vốn chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa đã chính là của cô rồi! Ngờ đâu vào lúc này, con tiện nhân kia lại có thể quay trở lại...
Phong Huyền Diệc! Người do Lăng gia phái tới!
Cô lại sơ suất bỏ sót người này.
"Con gái, mấy năm nay con có khỏe không? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, làm sao con lại mất đi ký ức? Khó trách... Khó trách nhiều năm như vậy con cũng chưa hề về nhà!" Nhiếp phu nhân hỏi.
Diệp Oản Oản che giấu chuyện Tư Dạ Hàn bao trùm trí nhớ của nàng, "Con cũng không rõ nữa, có thể là bị thương không nhẹ, tổn thương đến đầu. Mãi đến gần đây con mới khôi phục lại một phần trí nhớ, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa..."
Nhiếp phu nhân lườm Nhiếp Vô Danh một cái, mở miệng nói, "Cái gã anh trai không đáng tin cậy của con, mẹ cũng không biết nên nói nó không có đầu óc tốt, hay là nên nói nó có vận khí tốt!? Tùy tiện tìm người giả mạo mẹ của Đường Đường, lại tìm ra được con..."
Nhiếp gia chủ hừ lạnh một tiếng, "Tìm nhiều năm như vậy, em gái ruột ở ngay bên cạnh cũng không phát hiện, em thấy não của nó tốt hay sao?"
Diệp Oản Oản: "..." Chính quyền địa phương ói hỏng bét, đúng là trí mạng mà!
Nhiếp Vô Danh lầu bầu, "Cha à, cha còn không thấy ngại mà đi nói con sao, chính cha cũng có nhận ra được đâu!"