Beta:
Sắc mặt của Chử Hồng Quang hết sức âm trầm nhìn về phía Thái Dũng Thắng: “Dũng Thắng, còn không nói xin lỗi Thiên Vũ!”
Thái Dũng Thắng vừa nghe lời này nhất thời nổi giận: “Cái gì, để cháu xin lỗi anh ta? Anh ta chẳng qua là một tên diễn viên đê tiện mà thôi, có tư cách gì để cho cháu nói xin lỗi! Phải nói xin lỗi cũng là anh ta xin lỗi cháu!”
Cho dù như thế nào, mấy ngày nay anh ta mất quá nhiều thể diện, tuyệt đối không có khả năng ở trường hợp thế này còn ngay trước mọi người nói xin lỗi một nghệ sĩ.
Hàn Thiên Vũ và mấy người Diệp Bạch kia không giống nhau, anh ta chính là trụ cột của Hoàn Cầu, đãi ngộ cực cao, tất cả tài nguyên đẳng cấp của Hoàn Cầu đều cho anh ta, làm sao có thể vì loại người như Diệp Bạch nói đi là đi…
Trên thực tế, Thái Dũng Thắng thật sự nghĩ Hàn Thiên Vũ quá yếu rồi, với năng lực của Hàn Thiên Vũ, đã sớm có thể không cần dựa vào công ty, mà là công ty dựa vào anh ta.
Chử Hồng Quang tự nhiên hiểu một điểm này, tức giận dùng sức đập bàn “Ầm” một cái: “Thái Dũng Thắng! Cháu câm miệng cho cậu! Cậu để cháu nói xin lỗi cháu có nghe thấy hay không?”
Hàn Thiên Vũ nhìn cũng không thèm nhìn Thái Dũng Thắng cái nào, lướt mắt về phía chỗ ngồi của Chử Hồng Quang, ánh mắt không chút gợn sóng nói: “Chử đổng, không cần. Nếu như không có vấn đề gì, làm phiền ông sắp xếp luật sư xử lý một chút việc hủy hợp đồng liên quan đến công việc cho tôi và đại diện Dương.”
Hàn Thiên Vũ nói xong, nhìn về phía của Chử Hồng Quang khom người chào, coi như là lời xin lỗi sau cùng của mình với công ty.
Ngay sau đó, một chữ cũng không có nói nhiều, trực tiếp xoay người rời đi.
Sau lưng, Phí Dương nhìn bóng lưng Hàn Thiên Vũ rời đi, vốn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không mở miệng.
“Hàn Thiên Vũ! Anh…”
Không đợi Thái Dũng Thắng mở miệng, Phí Dương đã cắt đứt lời anh ta: “Tổng giám Thái, tôi khuyên anh đừng có lại cái dùng cách đối phó Diệp Bạch làm với chúng tôi, Diệp Bạch nhớ tới đạo nghĩa không có ăn miếng trả miếng công bố những chuyện xấu của anh, nhưng mà, tôi cũng không giống vậy…”
Phí Dương dừng một chút, sau đó quơ quơ điện thoại di động tiếp tục mở miệng nói: “Ồ, đúng rồi, mới vừa rồi những lời anh nói, tất cả tôi đã ghi âm lại hết.”
Nếu như Thái Dũng Thắng muốn dùng chuyện Hàn Thiên Vũ nghỉ việc để rêu rao, vậy thì quá ngây thơ rồi…
Nếu muốn đi, anh tự nhiên là muốn bảo đảm ra đi sạch sẽ không chút tạp chất, sẽ không cho Thái Dũng Thắng nắm bất kỳ nhược điểm gì, cho nên, mới vừa rồi lúc phát hiện chuyện phát sinh không ổn, anh đã mở ghi âm ở dưới sự nhắc nhở của Hàn Thiên Vũ, để tránh đến lúc đó bị trả đũa.
Dù sao chuyện thế này là mánh khoé Thái Dũng Thắng thường dùng!
Kỳ thực, với địa vị hiện tại của Hàn Thiên Vũ, thì sớm có thể tự mình ra ngoài làm một mình, rất nhiều nghệ sĩ giống cậu ấy đều đã rời đi công ty, bắt đầu mở phòng làm việc của mình.
Từ trước anh cũng đã giúp cậu ấy chuẩn bị kế hoạch, cũng cùng cậu ấy trao đổi qua rất nhiều lần, nhưng Hàn Thiên Vũ vẫn không có làm quyết định, cũng không biết đang chờ cái gì.
Không nghĩ tới, cuối cùng rời khỏi công ty, lại có thể là dưới tình huống này…
Phí Dương đột nhiên nghĩ… Chẳng lẽ Thiên Vũ là đang đợi ngày này?
………
Mắt thấy Hàn Thiên Vũ và Phí Dương thật sự đi rồi, cả người Thái Dũng Thắng cứng đờ ở chỗ đó, trên trán đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt không cách nào tin tưởng…
Thấy tình thế phát triển thành như vậy, ánh mắt mấy người cấp cao và cổ đông ở đây nhìn Thái Dũng Thắng như nhìn kẻ ngu ngốc.
Cái tên Thái Dũng Thắng này, thật coi mình là cháu Chử đổng, thì Hoàn Cầu chính là thiên hạ của anh ta chắc?
Ở nơi nhỏ bé như chi nhánh Quang Diệu diệu võ dương oai thì coi như xong đi, lại có thể ở tổng công ty Hoàn Cầu cũng không biết thu liễm!
Mấy người cấp cao ở đây không ít người đều không ưa cái người ngu ngốc Thái Dũng Thắng này, giờ phút này tất cả đều là vẻ mặt xem kịch vui.
Gây họa lớn như vậy, lần này coi như là Chử Hồng Quang cũng không bảo vệ được anh ta.
Đến lúc này thì sự nhẫn nại của Chử Hồng Quang đối với Thái Dũng Thắng đã đến cực hạn: “Cậu… Hiện tại liền đi bộ tài vụ kết toán tiền lương cho tôi, đến từ đâu thì mau cút về đấy!”
Thái Dũng Thắng rốt cuộc hoàn toàn hoảng hồn: “Cái…Cái gì… Cậu! Làm sao cậu có thể đối với cháu như vậy!”