Sau khi biết được thân phận của Kiều quản gia, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên.
Mấy ngày nay, nàng đi theo Dịch Linh Quân đi đu đi đưa, tham dự diễn thuyết khắp nơi. Xem ra, Ân Duyệt Dung khá nóng vội.
"Được, để cho bà ta đi vào." Diệp Oản Oản nói.
Một lát sau, Ngô quản gia dẫn theo một người phụ nữ trung niên ăn mặc tinh tế đi vào giữa phòng.
"Dịch tiểu thư, cô khỏe chứ, rất vinh hạnh có thể được gặp lại Dịch tiểu thư cô." Kiều Mẫu quan sát Diệp Oản Oản mấy lần, khẽ mỉm cười chào.
"Quản lý Ân, Ân Duyệt Dung, để cho bà tới đây?" Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn vị Kiều quản gia này một cái, nhận ra bà ta chính là người đêm hôm đó dẫn mấy thiếu nữ đưa tới cho Tư Dạ Hàn.
"Dịch tiểu thư, đúng là như vậy." Kiều Mẫu gật đầu một cái.
"Có chuyện gì mau nói!" Diệp Oản Oản lãnh đạm thờ ơ nói.
"Dịch tiểu thư, phu nhân nhà tôi muốn mời cô đi đến Ân gia làm khách, chỉ là không biết Dịch tiểu thư có thời gian hay không..." Kiều Mẫu nói.
"Không có thời gian!" Diệp Oản Oản trả lời.
Nghe Diệp Oản Oản nói, thần sắc Kiều Mẫu có chút lúng túng. Loại tính cách này... cũng có phần quá khó sống chung.
Ở trong ấn tượng của bà, đời này đã thấy người khó sống chung nhất chính là Ân Duyệt Dung. Nhưng mà gặp phải vị trước mắt này, cũng chính là chim sẻ gặp đại bàng.
Bà cũng coi là đã làm việc với vô số người. Nhưng mà Dịch Vân Mạc này, đã không còn nằm trong phạm trù khó mà sống chung! Cô ta căn bản là sẽ không cho bất kỳ ai cơ hội thử đến gần! Thứ người như vậy, đều kiêu ngạo đến tận trong xương, trong mắt không chứa ai, xem thường bất luận sự việc hay là người nào.
Như Ân Duyệt Dung, tuy rằng bà ta cũng có chút bệnh hoạn, nhưng chỉ là một loại thái độ mà thôi. Mà Dịch Vân Mạc, căn bản ngay cả thứ được gọi là “thái độ” cũng không tồn tại, đây mới là đáng sợ nhất...
"Dịch tiểu thư..."
Kiều Mẫu mới vừa muốn nói gì, chân mày Diệp Oản Oản lại bỗng nhiên nhíu chặt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng đầy lạnh lẽo: "Tôi nhớ là, mới vừa rồi tôi đã nói rõ với bà, không có thời gian chứ?"
Còn không đợi Kiều Mẫu tiếp tục nói gì, Diệp Oản Oản nhìn về phía Ngô quản gia ở bên cạnh: "Ngô quản gia."
Nghe tiếng, Ngô quản gia mặt không cảm xúc hướng về Kiều Mẫu nói: "Kiều quản gia, xin đừng khiến cho tôi khó xử. Quản lý Ân muốn gặp tiểu thư nhà tôi, vẫn là cảm phiền bà ấy tự mình đi một chuyến đi!"
"Chính bà ta cũng không cần tự mình đi đâu!" Diệp Oản Oản lạnh nhạt nói.
"Kiều quản gia, ý tứ của tiểu thư nhà tôi, hẳn là đã biểu đạt rất rõ ràng, xin mời!" Ngô quản gia ra hiệu tiễn khách.
"Vâng, hôm nay đã quấy rầy nhiều rồi, hy vọng Dịch tiểu thư không nên phiền lòng." Kiều Mẫu nói xong, theo Ngô quản gia lui ra khỏi phòng.
...
Ân gia.
Sau khi nghe Kiều Mẫu báo cáo lại tình hình, sắc mặt Ân Duyệt Dung cực kỳ khó coi.
"Con nhãi này thật sự xem mình là công chúa thật rồi sao... Bảo tôi tự mình đi gặp nó?" Ân Duyệt Dung sắc mặt âm trầm, cười lạnh không thôi. Ở Độc Lập 12 Châu này, còn không có một ai dám dùng thái độ như thế đối đãi với bà ta!
"Phu nhân, Dịch Vân Mạc có ý tứ là, coi như là bà tự mình đi gặp, cô ta cũng không có thời gian gặp bà." Kiều Mẫu bất đắc dĩ nói.
Nghe tiếng, Ân Duyệt Dung cười lạnh một tiếng: "Có ý tứ, thật biết điều!"
"Phu nhân, có chuyện không biết có nên nói hay không." Kiều Mẫu do dự mở lời.
"Giữa tôi và bà có chuyện gì không thể nói, cứ tự nhiên!" Ân Duyệt Dung đáp.
"Phu nhân, căn cứ theo sự quan sát của tôi ngày hôm qua, cộng thêm tin tức hôm trước lấy được từ phía trường học của Dịch Vân Mạc, kết hợp hai yếu tố này lại... Dịch Vân Mạc này, khả năng cao không phải là do Nhiếp Vô Ưu giả mạo." Kiều Mẫu nói.
"Cho nên, ý của bà, cô ta đúng là con gái của Dịch hội trưởng, Dịch Vân Mạc?" Chân mày Ân Duyệt Dung nhăn lại.
"Cá nhân tôi cho là, 80-90%! Dịch Vân Mạc này, căn bản là ngạo mạn đến tận xương tủy, không hề để một ai vào trong mắt! Rất khó nói chuyện, căn bản cũng không cho người khác cơ hội tiếp cận mình... Bất quá, muốn mời cô ta tới nhà, cũng không phải là không có biện pháp." Kiều Mẫu nói.