Cung Húc: "…"
"A... Bắc ca... tôi..." Cung Húc mặt đầy khó xử. Hắn cũng có quen biết với Sở Phong, làm sao có thể ra tay đánh người ta? Huống chi…Sở Phong cũng không làm gì sai cả.
"Hừ, cậu có thể có tiền đồ một chút được không?" Giờ phút này, ánh mắt Thất Tinh, rơi vào trên người Bắc Đẩu.
"Đúng thế! Bắc ca, chính là bởi vì, chân trời nơi nào mà chẳng có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương một đóa hoa chứ! Có câu nói rất hay, yêu làm chi để dành tiền uống rượu, sống cô đơn cho gái nó thèm..." Cung Húc nhìn Bắc Đẩu, lải nha lải nhải.
"Đừng để ý đến cậu ta, tính cậu ta là vậy đó, từ từ mọi người sẽ quen thôi!" Mặt Diệp Oản Oản đầy vẻ lúng túng.
"Oản Oản tỷ, không sao, tôi đã sớm quen rồi." Sở Phong khẽ mỉm cười.
Bây giờ, người theo đuổi Giang Yên Nhiên quá nhiều, cậu ta đã sớm thành thói quen. Bắc Đẩu cũng còn đỡ, bên ngoài còn có người cuồng hơn cả hắn.
"Tiểu tử, ta cho ngươi biết, phải đối xử thật tốt với nữ thần của ta... Nếu như sau này dám khi dễ nữ thần của ta, ta sẽ khiến cho ngươi triệt để thấu hiểu 4 chữ!" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Sở Phong, cắn răng nghiến lợi.
"Bốn chữ nào?" Cung Húc bật thốt lên.
"Đoạn! Tử! Tuyệt! Tôn...!!!" Bắc Đẩu gằn từng chữ.
Nói xong, Bắc Đẩu mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Oản Oản tỷ... Đệ thất tình..."
Diệp Oản Oản: "..." Ngươi con mịa nó từng yêu sao…
"Bắc ca... Tôi biết mấy cô em, vóc người xinh đẹp..." Cung Húc đi tới bên cạnh Bắc Đẩu, thấp giọng nói.
"Ồ..." Nghe Cung Húc nói vậy, con ngươi Bắc Đẩu sáng rực lên.
"Bắc ca, hay là… anh dạy tôi vài chiêu đi! Nhờ có mối quan hệ với Diệp ca, tôi may mắn ký được hợp đồng với Tinh Thần Giải Trí, chuẩn bị tiến ra thị trường quốc tế. Tôi suy nghĩ cẩn thận một chút, cuối cùng cho rằng, phong cách mạnh mẽ rất phù hợp với mình... Hay là khi nào rảnh Bắc ca tới nhà của tôi chơi, chúng ta cùng trao đổi nghiêm túc về hướng đi này..." Cung Húc mặt đầy nghiêm trang.
"Được... Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi liền cảm thấy cậu rất thích hợp với phong cách mạnh mẽ! À, hay cậu gọi luôn mấy cô em kia tới luôn đi! Buổi tối tôi đến nhà cậu... cùng nhau thảo luận một chút!" Bắc Đẩu tỏ vẻ suy tư.
Diệp Oản Oản: "..." Đủ rồi đấy, không phải là mới vừa thất tình sao?
"Vâng, tôi cũng cảm thấy hợp lý..." Cung Húc khẽ mỉm cười, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Diệp ca, tôi và mấy em gái kia không có quan hệ gì, chỉ là quen biết sơ mà thôi... Tôi đây chủ yếu là vì muốn giới thiệu cho Bắc ca, không có suy nghĩ gì khác."
Lúc này, Bắc Đẩu cũng nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Bởi vậy!! Lãng tử với trái tim vỡ vụn, ngày sau còn có thể yêu ai... Đệ nghĩ kỹ rồi, sau này đệ sẽ làm một chàng lãng tử vô tình, không yêu thì làm sao mà đau khổ cho được! "
Diệp Oản Oản: "..." Có thể gọi bảo vệ tới lôi hai gã ngốc này ra ngoài được hay không? Đã sắp không chịu nổi rồi, có được không?
"Không được đi!" Giờ phút này, Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu, khẽ nhíu mày.
"Tại sao, tôi phải giúp lão đệ Cung Húc tạo dựng nên hình tượng một nam tử hán mạnh mẽ đấy!" Bắc Đẩu nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, tại sao lại không cho Bắc ca của tôi đi!" Cung Húc cũng vội vàng góp lời.
Thất Tinh không mở miệng, lạnh lùng nhìn về phía Cung Húc.
"Ặc... Thật ra thì tôi cảm thấy, phong cách hiện tại của tôi ổn vô cùng... không nhất định phải đổi phong cách. Bắc ca, nếu như anh không có thời gian, cũng không cần tới đâu..." Cung Húc mặt đầy nghiêm túc.
Không thể không nói, ánh mắt kia của Thất Tinh, quả thực là có chút quá dọa người rồi!
"Chúng ta đã sắp phải đi rồi, cậu đừng có chạy lung tung, gây rắc rối nữa!" Cuối cùng, sau khi Thất Tinh hướng về Bắc Đẩu bỏ lại những lời này, cũng không lên tiếng nữa.