Cung Húc nói xong liền vén áo lên, cho Diệp Oản Oản nhìn thấy phần cơ bụng mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.
Diệp Oản Oản hơi có chút bất đắc dĩ, cố nhịn cười, cố ý dùng phép khích tướng để kích thích hắn, "Xùy, vậy mà cảm thấy lợi hại rồi hả? Chút cơ bụng này của cậu, còn không bằng Lạc Thần trước đây khi chưa được huấn luyện võ thuật và thể lực!"
Cung Húc nghe xong, nhất thời xù lông, "Cái gì! Anh còn xem qua Lạc Thần rồi!! Khi nào? Ở đâu!? Tên khốn kiếp này!! Quả nhiên là tranh thủ những lúc tôi vắng mặt thừa cơ ghẹo trai! Thật là quá đáng!"
Lạc Thần: "..."
Lạc Thần ung dung thản nhiên lùi ra xa một bước, hiển nhiên không muốn bị lây nhiễm chỉ số thông minh của Cung Húc.
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, Lạc Thần không khỏi nhớ lại ngày đầu tiên Diệp Oản Oản chính thức dẫn dắt hắn.
Khi đó Diệp ca muốn hắn cởi quần áo, muốn nhìn hình thể của hắn, căn cứ tình huống của hắn mà an bài liệu trình huấn luyện võ thuật và thể lực cho hắn. Kết quả, khi đó hắn lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thiếu chút nữa đã hoài nghi Diệp ca và Chu Văn Bân là cùng một dạng...
Nghĩ đến đây, Lạc Thần khó tránh khỏi xấu hổ, lỗ tai có chút nóng lên.
Diệp Oản Oản liếc Cung Húc một cái, "Đó là thời điểm tôi mới vừa dẫn dắt Lạc Thần, khi đó còn chưa có cậu thì biết làm thế nào!"
Cung Húc nhất thời phịch một cái ngồi chồm hổm xuống, quay mặt vào trong góc tường tự kỷ, "Tôi liền biết ngay là trong lòng anh tôi vĩnh viễn cũng không sánh bằng Lạc Thần mà... Cũng chỉ bởi vì tôi là người đến sau thôi sao? Tôi lúc trước còn chưa thuộc về anh, cũng đáng thương lắm đấy! Tại sao lại kỳ thị tôi!"
Thấy cái thằng này lại bắt đầu diễn rồi, Diệp Oản Oản tức giận đạp hắn một cái, "Tránh ra! Nếu thời điểm đóng phim bình thường, cậu có cái kỹ thuật diễn xuất này, còn lo không lấy được Ảnh Đế sao?"
Cung Húc nghe xong ánh mắt nhất thời sáng lên: "Gào, Diệp ca ca, em liền biết ngay anh rể coi trọng em mà! Bằng kỹ thuật diễn xuất này của tiểu gia, Ảnh Đế nằm ở trong lòng bàn tay!"
Diệp Oản Oản: "..."
Câu mới vừa rồi của nàng cũng không phải là đang khen hắn, có được hay không?
Mạch não của người này rốt cuộc là có dáng dấp như thế nào?
Nội dung tập huấn sơ bộ của Cung Húc và Lạc Thần đại khái bao gồm: Vật lộn, xạ kích, súng ống, gỡ mìn, nhảy dù các loại,…phạm vi bao quát tương đối rộng. Hai người bọn họ nếu có thể học cho thật tốt, khi trở về có thể tự tin đóng phim không cần lo lắng.
Bởi vì là ngày thứ nhất, Diệp Oản Oản cũng đồng thời cùng đi theo.
Rất nhanh, HLV Lôi dẫn ba người bọn họ đi tới một sân huấn luyện.
Dọc theo đường đi, Cung Húc nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ, tí ta tí tửng hào hứng cùng đi đến thao trường.
Chờ sau khi đến nơi, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của Cung Húc nhất thời hứng chịu một trận mưa gió chớp giật rền vang…
Chỉ thấy trước mắt chính là một vũng bùn to lớn, phía trên vũng bùn là lưới điện. Mười mấy anh lính đang mang theo vật nặng bò lổm ngổm ở phía trước trong vũng bùn. Trên người, trên mặt bọn họ đều lấm lem, trét đầy đất sét, đã hoàn toàn không nhìn ra được tướng mạo, nếu chỉ cần hơi hơi nhấc người lên sẽ bị lưới điện giật cho cháy đít…
Chuyện này... Kích thích như vậy sao?
Cung Húc sờ sờ kiểu tóc tuyệt đẹp mới làm xong của mình, lại rờ rờ phần mông một cái. Ánh mắt hắn lưu luyến nhìn bộ vệ y bản limited trên người, cùng với da thịt mềm mại trắng nõn, bàn tay nhỏ nhắn, theo bản năng giật mình lùi về sau một bước…
Diệp Oản Oản kịp thời ra tay, móc vào sau cổ áo Cung Húc, "Chạy cái gì?"
"Diệp ca ca, tôi... tôi cảm thấy chỉ là diễn một bộ phim mà thôi... Không cần liều mạng như vậy chứ...?" Cung Húc cuối cùng cũng bắt đầu ý thức được sự đáng sợ của khóa đặc huấn này.
Diệp Oản Oản: "Cậu trước khi tới không phải đã nói, vì mứt hoa nhỏ coi như là lên núi đao xuống chảo dầu đều được sao?"
"Đúng vậy! Tôi nói chính là lên núi đao xuống chảo dầu nha! Không phải là cái này!" Cung Húc tỏ vẻ nghĩa chính ngôn từ.
Diệp Oản Oản: "..." Mặt dầy vậy sao?