- --
"Này?"
Nhiếp Vô Danh nhìn Nhất Chi Hoa: "Nhất Chi Tùng!"
Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, khóe miệng Nhất Chi Hoa có chút co giật: "Nhất Chi Hoa!"
"Nhất Chi Hoa, cái tên ẻo lả nhà cậu có muốn gia nhập đội hay không?" Nhiếp Vô Danh cười hỏi.
"Ha ha, lão nương cho dù chết, coi như không nhà để về, cũng sẽ không cấu kết với anh làm việc xấu!" Nhất Chi Hoa cười lạnh.
Nhiếp Vô Danh nói đầy sâu xa: "Dĩ nhiên, cậu có thể lựa chọn cự tuyệt, bất quá thì tôi sẽ phải giết chết cậu! Dù sao cậu cũng là lính đánh thuê Triệu Diệp Triêu phái tới."
"Thật ra thì, tôi cảm thấy là, gia nhập cũng tốt... Dù sao anh có đầu óc buôn bán như thế, tôi cho là, đi theo anh cũng có thể được cả ngày ăn ngon mặc đẹp." Nhất Chi Hoa nhất thời biến sắc, liền vội vàng cười toe toét nhận lời Nhiếp Vô Danh.
"Coi như cậu thức thời, ăn ngon mặc đẹp là quan trọng nhất." Nhiếp Vô Danh nói.
...
Sau khi biết được giá thuê Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa, cặp mắt Nhiếp Vô Danh sáng lên, mấy người bàn bạc với nhau, lập nên một đoàn đội lính đánh thuê.
"Đội lính đánh thuê chúng ta tên gì đây?" Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Sau một hồi trầm tư, Nhiếp Vô Danh mở miệng nói: "Gọi là đoàn lính đánh thuê Tiền Đa Đa!"
* Tiền đa đa: nhiều tiền.
Thần Hư Đạo Nhân: "..."
Nhất Chi Hoa: "..."
Lăng Miểu: "..."
"À...ờ... đội trưởng, đoàn lính đánh thuê Tiền Đa Đa, nghe không có khí thế cho lắm! Tôi thấy không bằng gọi là, đoàn lính đánh thuê Quỷ Thôi Ma!"
"Cái quỷ gì, tôi cảm thấy gọi là đoàn lính đánh thuê Đại Gia Gia có khí thế hơn!" Thần Hư Đạo Nhân đề xuất.
Nhiếp Vô Danh: "Còn không bằng tên Tiền Đa Đa của tôi đấy!"
Nhất Chi Hoa: "Tôi vẫn cảm thấy tên Quỷ Thôi Ma của tôi tốt, có tiền có thể sai khiến ma quỷ nha, có nhiều hàm ý!"
Rất nhanh, Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Lăng Miểu: "Cô họ xinh đẹp, hay là em nghĩ cho bọn anh một cái tên được không?"
Lăng Miểu cũng không nhiều lời, lấy cây bút trên bàn lên, ở trên tờ giấy trắng viết một hàng chữ.
"Đội lính đánh thuê Tru Thần."
...
Sau khi ăn uống no đủ, Nhiếp Vô Danh để cho Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa đi về trước.
Từ trong miệng hai người, Nhiếp Vô Danh thu thập được rất nhiều tình báo.
Bao gồm việc Triệu Diệp Triêu để cho rất nhiều cao thủ mai phục anh và Lăng Miểu, hơn nữa có cả súng và thuốc nổ.
Nhiếp Vô Danh để cho Thần Hư Đạo Nhân trở về trước, giải quyết vấn đề súng đạn.
Trong rừng cây.
Nhiếp Vô Danh một tay đón lấy Lăng Miểu từ trên cây nhảy xuống, thuận thế ôm vào trong ngực.
"Anh... Buông ra!" Ở trong ngực Nhiếp Vô Danh, sắc mặt Lăng Miểu ửng đỏ.
"Hì." Nhiếp Vô Danh buông tay ra theo bản năng, "uỵch" một tiếng, Lăng Miểu ngã xuống trên mặt đất.
"Anh!" Sắc mặt của Lăng Miểu đen như đáy nồi.
"Sao nữa đây? Đã bảo em đừng leo lên đó hái trái cây, em khăng khăng không nghe! Thế nào, ngã đau không?" Nhiếp Vô Danh nhún nhẹ hai vai.
Cuối cùng Lăng Miểu không thèm để ý đến Nhiếp Vô Danh nữa, đầy lo lắng ngồi dưới tán cây, "Hai người kia, tin được không?"
"Nếu như không tin tưởng, anh sẽ không để cho bọn họ trở về." Nụ cười trên mặt Nhiếp Vô Danh tản đi, lạnh nhạt lên tiếng.
Nhiếp Vô Danh dừng một chút, tiếp tục nói: "Triệu Diệp Triêu là kẻ thù giết cha của em, nếu bà Lăng đã để cho chúng ta làm chuyện này, thì nhất định phải làm hết sức."
"Nhưng mà em lo là..." Lăng Miểu khẽ nhíu mày.
"Không cần phải lo lắng." Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Lăng Miểu, nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay nàng: "Có anh ở đây."
Thân thể Lăng Miểu khẽ run, theo bản năng rút tay trở về.
Thấy vậy, Nhiếp Vô Danh bĩu môi: "Có ý gì chứ, khi còn bé ngày ngày kéo, nắm tay anh, bằng cái gì em có thể nắm, anh lại không thể?"
Lăng Miểu không nói gì, nhìn Nhiếp Vô Danh một cái, trầm mặc chốc lát, sau đó đưa tay ra, "Đây."
Nhiếp Vô Danh vốn chỉ thuận miệng nói một câu, thực sự không ngờ rằng Lăng Miểu sẽ thật sự đưa tay ra, lỗ tai không hiểu sao lại đỏ lên, thật chậm rãi đưa bàn tay mình ra, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại dịu dàng của cô gái...