Dĩ nhiên, nếu như thả cái gã Lăng Hoắc này, có lẽ đúng như Tam trưởng lão nói, chính là thả hổ về rừng. Nhưng nàng cũng không phải là Minh chủ Không Sợ Minh, đến lúc đó chờ thế lực Tử Vong Hoa Hồng của mình phát triển ổn định xong, nàng nhất định sẽ rời khỏi Không Sợ Minh, không tiếp tục làm “hứng bom đại hiệp” cho Không Sợ Minh nữa.
"Minh chủ, ý của ngài là…?" Một vị cao tầng Không Sợ Minh, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định chủ ý, ngữ khí đầy khẳng định, nói: "Thả hắn, còn có người của hắn ra!"
Nghe được mệnh lệnh của Diệp Oản Oản, chúng cao tầng Không Sợ Minh, bao gồm cả đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh, thần sắc đều vô cùng kinh ngạc. Cái đám này thật vất vả mới bắt lại được, thật muốn thả?
Giờ phút này, chính cả Lăng Hoắc ở trong lồng giam cũng hơi nhíu mày lại, nhìn về phía Diệp Oản Oản, sau khi quan sát mấy giây, lúc này mới hơi có chút nghi ngờ mở miệng hỏi: "Bạch Phong... Ngươi thật sự muốn thả ta?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Lăng Hoắc, cười lạnh một tiếng, nói: "Lăng Hoắc, ta hôm nay có thể thả ngươi, còn có thủ hạ của ngươi. Chỉ bất quá, ta khuyên ngươi ngày sau vẫn là chớ có trêu chọc vào Không Sợ Minh! Ngươi nếu như thật có thực lực trêu chọc Không Sợ Minh, hôm nay cũng sẽ không bị nhốt ở chỗ này, ngươi nói xem!"
Nghe Diệp Oản Oản nói lời ấy, Lăng Hoắc cũng không nói thêm gì cả.
Đúng như Diệp Oản Oản nói, trận chiến ngày hôm nay, Lăng Hoắc đã hiểu được rõ ràng, với thực lực hiện tại của hắn mà nói, căn bản không phải là đối thủ của Không Sợ Minh Chủ.
Dĩ nhiên, những thứ này cũng không phải là trọng điểm. Khiến cho Lăng Hoắc không cách nào hiểu được chính là, cái tên Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong này, tại sao lại thả cho mình một con đường sống??
"Bạch Phong, coi như là ngươi hôm nay thả ta, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi!" Trong lồng giam, gã đầu đinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Không cần ngươi cảm kích, ngươi con mịa nó đừng ngày ngày nhìn ta chằm chằm không buông như vậy, ta liền đa tạ cả nhà ngươi rồi...
"Minh chủ, xin ngài nghĩ lại!" Lý Tư vội vã mở miệng.
"Thả đi!" Diệp Oản Oản phất phất tay nói.
Thấy Diệp Oản Oản đã quyết, Tam trưởng lão vốn còn muốn nói gì, cuối cùng cũng hạ lệnh để cho thành viên coi ngục của Không Sợ Minh đem tù binh thả ra.
Sau khi Lăng Hoắc được thả, hắn nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Bạch Phong, ngươi mới vừa nói, trừ ta ra, còn sẽ thả người của ta."
"Đương nhiên." Diệp Oản Oản phất phất tay, để cho Lý Tư đem tất cả các thành viên Thiết Đầu Bang toàn bộ đều thả ra.
Chỉ chốc lát sau, đám người Thiết Đầu Bang được thả ra khỏi phòng giam, từng tên một cúi đầu đứng ở sau lưng gã đầu đinh, không dám thở mạnh lấy một cái.
"Bạch Phong! Ngươi thật sự thả chúng ta... Không hối hận?" Lăng Hoắc nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Ngươi nếu như không hài lòng, có thể tiếp tục quay trở lại phòng giam." Diệp Oản Oản chỉ chỉ vào nhà tù bên cạnh.
"Ha ha!! Được, Bạch Phong... Hôm nay, ta cùng các huynh đệ của ta, cảm ơn ngươi. Bất quá, món nợ của vết sẹo này, cũng chưa kết thúc đâu! Núi không chuyển nước chuyển, chúng ta sau này gặp lại." Lăng Hoắc nói.
"Còn nói nhảm nhiều như vậy, không mau cút ngay đi!!" Đại trưởng lão tức giận quát một tiếng.
Lăng Hoắc lơ đễnh, phất phất tay, mang theo các thành viên Thiết Đầu Bang xoay người rời đi.
Chờ sau khi Lăng Hoắc hoàn toàn rời khỏi trụ sở chính Không Sợ Minh, Đại trưởng lão lúc này mới hướng về Diệp Oản Oản nói: "Minh chủ, cái gã Lăng Hoắc này cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Hôm nay không nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ ngày sau sẽ quay lại gây rắc rối..."
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản liếc mắt lườm Đại trưởng lão một cái: "Có tôi ở đây, ông gấp cái gì?"
Đại trưởng lão cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng hiểu được đạo lý này. Bây giờ, Minh chủ trở về, tại sao hắn phải sợ Lăng Hoắc?
Lăng Hoắc không tới trả thù thì coi như xong đi, nếu như còn dám tới, lần sau nhất định để cho hắn chỉ có đi chứ không có về!