Trời má, tại sao ánh mắt Tu La Chủ nhìn hắn lại có thể đáng sợ đến như vậy?
Là một tiểu thần tài, ai nhìn thấy hắn mà không tươi cười ha hả?
Thẩm Thiên Trần nuốt nước miếng, "Nếu không, anh tùy ý ra giá cũng được..."
Tu La Chủ đem chiếc nhẫn đưa cho Khương Viêm ở bên cạnh bảo quản, ngay sau đó trực tiếp xoay người rời đi, trước khi đi còn quăng lại hai chữ trầm đục u ám: "Không! Bán!"
Thẩm Thiên Trần: "..."
Thẩm Tam tiểu thư: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
300 triệu! Là 300 triệu đó!
Diệp Oản Oản đột nhiên bắt đầu hoài nghi sâu sắc, có khi nào giữa anh ta và Kỷ Tu Nhiễm... mới thật sự là tình yêu…thích đực…
À nhầm! Đích thực!!
Mắt thấy Tu La Chủ rời đi... Mắt thấy Tu La Chủ mang theo 10 ngàn điểm cống hiến vinh dự của nàng rời đi... Diệp Oản Oản tức đến mức nổ tung!
Uổng công nàng còn lo lắng cho chiếc khuy măng sét của anh ta rơi vào tay người phụ nữ khác…
Diệp Oản Oản trân trân nhìn bóng lưng của gã đàn ông đang mang theo điểm cống hiến của mình rời xa, khẽ nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Tam tiểu thư chào hàng, "Tam tiểu thư, khuy măng sét này cô có muốn mua hay không? Nếu cô muốn tôi liền bán rẻ lại cho cô, giảm giá chỉ còn l00 triệu mà thôi!"
Âm thanh có pha chút tức giận của cô gái từ phía sau truyền tới. Sau khi nghe được nàng muốn bán đi khuy măng sét của chính mình, bước chân của Tu La Chủ dường như hơi dừng lại một chút, sống lưng cũng cứng đơ lại. Nhưng chỉ là thoáng qua, rất nhanh, bóng người của chàng trai đã biến mất trong màn đêm đen đặc quánh.
Thẩm Tam tiểu thư nghe vậy sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt lập tức đen lại, "Một đồng tiền mua vào, đòi bán ra 100 triệu! Sao cô không đi cướp luôn đi!"
Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, "Ai cần cô quản tôi mua vào với giá bao nhiêu, chiếc khuy này đáng cái giá này!"
Thẩm Tam tiểu thư nén giận suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Bạch Phong nói thật giống như cũng không hề sai...
Chỉ là 100 triệu thôi mà! Dường như mình cũng không bị thua thiệt?
Huống chi Tu La Chủ lại còn…đẹp trai như thế!
Thẩm Tam tiểu thư động lòng!
Thẩm Tam tiểu thư ho nhẹ một tiếng trả lời, "100 triệu đúng không, được, khuy măng sét này tôi muốn rồi!"
Nói xong liền quay sang chỗ trợ lý, "Giao tiền cho cô ta."
Xong đưa tay ra chìa về phía Diệp Oản Oản, "Đưa chiếc khuy cho tôi!"
Bắc Đẩu ở một bên nhìn đến trố mắt nghẹn họng, bội phục không thôi, "Phong tỷ, tỷ quá trâu bò rồi!"
Một đồng tiền đổi lấy 100 triệu, đây quả thực là làm ăn siêu lợi nhuận!
"Nhanh đưa cho cô ta, nhanh đưa cho cô ta!" Bắc Đẩu thúc giục.
Diệp Oản Oản đón lấy vẻ mặt đầy mong đợi của Thẩm Tam tiểu thư, sắc mặt vốn lãnh đạm không đếm xỉa đột nhiên lạnh xuống, "100 triệu mà đòi mua chiếc khuy này? Thẩm Tam tiểu thư mơ mộng quá rồi đấy"
"Bạch Phong, cô có ý gì?"
"Không có ý gì cả, bà cô đây không bán!"
"Bạch Phong! Cô! Rõ ràng là cô tự mình nói muốn bán đấy! Cô đang đùa bỡn tôi sao!" Thẩm Tam tiểu thư thiếu chút nữa giận đến hộc máu.
Diệp Oản Oản: "Đúng vậy, như thế nào?"
Thẩm Tam tiểu thư: "..."
Bắc Đẩu sợ ngây người, "Phong tỷ, tỷ điên rồi à! Tại sao không bán chứ! Đây chính là 100 triệu 100 triệu đó!"
Diệp Oản Oản lườm cậu ta một cái, "100 triệu thì thế nào? Rất nhiều sao?"
Con mịa nó, thật đúng là thật nhiều!
Có thể cự con mịa nó tuyệt, cũng không hề đổi ý!
Thật đúng là đồ mê trai, đều đã bị ngược thành như vậy rồi, vẫn không nỡ bỏ đi một cái khuy cài chết bằm của hắn ta…
"Đi rồi, về nhà!"
Diệp Oản Oản đại náo buổi tiệc từ thiện gà chó không yên, đắc tội với tất cả mọi người ở đây, cuối cùng cũng chịu đi rồi.
Thất Tinh đầy lo lắng theo sát ở một bên. Những người khác hắn nói chung cũng không lo lắng, không đến nỗi bởi vì chút chuyện này mà dám động đến Không Sợ Minh, nhưng còn Tu La Chủ...
Chuyện tối nay Phong tỷ làm, quả thật là quá mức máu lửa rồi. A Tu La và Không Sợ Minh vốn đã bất hòa, hiện tại không khác nào đổ thêm dầu vào lửa.