Bởi vì Tư Hạ lên tiếng, buổi tập diễn rốt cuộc tiếp tục tiến hành. Những người khác mặc dù không tình nguyện, nhưng bởi vì uy tín của Tư Hạ, cũng chỉ có thể nén giận ngoan ngoãn bắt đầu tập luyện.
Diệp Oản Oản thờ ơ nhún vai một cái, diễn liền diễn chứ, nhìn ngươi có thể chống đỡ đến lúc nào.
Phần diễn củaTư Hạ không nhiều, trong lúc đó lại đến chỗ ở bên cửa sổ vị trí mà ngủ, đến khi đến phân đoạn cuối cùng, mới bị người khác cẩn thận đánh thức.
Cái đó… Tư Hạ, đến phân đoạn của ngươi…
Sau đó cảnh diễn là bảy chú lùn mang công chúa Bạch Tuyết đặt ở trong quan tài thủy tinh, vương tử nước láng giềng cưỡi bạch mã chạy tới, dùng nụ hôn thâm tình để cho công chúa Bạch Tuyết sống lại.
Tư Hạ hơi nhíu mày mà mở mắt, sau đó liền phảng phất phải đối mặt tất cả đồng cảm thương hại của mọi người cùng ánh mắt mặc niệm.
Ánh mắt này là có ý gì đây?
Diệp Oản Oản ngồi lên một cái bàn đã chuẩn bị trước, lắc lư hai chân, móc ra túi trang điểm tùy thân, chờ một chút ha, tớ trang điểm bổ sung một cái!
[VoVo: Hắc Hắc… Ta thích.]
Ánh mắt càng sâu, quai hàm càng đỏ thêm, lại thêm một cái son môi màu tím, hiệu quả từ từ tăng lên MAX!
OK, ta chuẩn bị xong. Thoa môi son xong, Diệp Oản Oản ngửa mặt nằm xuống.
Dưới sân khấu có nữ sinh đều hiện lên một ánh mắt muốn giết người, Tư Hạ xoa xoa mái tóc có chút rối bời sau khi ngủ, phiền não mà kéo cổ áo mở nút áo ra, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô gái. Nhìn chằm chằm kiểu tóc afro màu xanh lá cây của cô gái, trang điểm khuôn mặt kiểu Metal head thì giống như nữ quỷ, khắp người không chỗ nào không chủ lưu hình xăm đầu lâu, cùng với cái đôi môi tím đến biến thành màu đen đôi môi, trong dạ dày của hắn xuất hiện một trận phiên giang đảo hải (dời song lấp biển).
Ôm lấy ý nghĩ chết sớm sớm siêu sinh, Tư Hạ hít sâu một hơi, chậm rãi cúi người… Chính mình rút ra thẻ thăm, quỳ cũng phải diễn!
A, không muốn a! Có nữ sinh bị dọa sợ trực tiếp nhắm hai mắt lại, phảng phất đây không phải là mơ mộng trong truyện cổ tích, mà là phim kinh dị gì đó.
Cmn không phải thật muốn hôn đi! Chúng ta nhưng là học sinh trung học phổ thông, không thể làm thật được, diễn hôn giả là được rồi a!
Nói nhảm, dĩ nhiên muốn giả! Nhưng vấn đề là giả cũng không cách nào chịu đựng được không?
…
Giả? Hắn đến gần cô được ba bước trong khoảng cũng đã là kỳ tích… Cơ hồ là mới vừa cúi người đến gần một chút, Tư Hạ liền đột nhiên quay lưng lại, một trận ho khan kịch liệt, nữ sinh chung quanh thấy vậy tất cả đều thương tiếc không dứt đứng dưới đất chuyển nước chuyển khăn long lên cho hắn.
Trình Tuyết hung hãn trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản, biểu tình nhìn về phía Tư Hạ như là sắp thương tiếc khóc nói, Tư Hạ, yêu cầu cậu đừng làm khó mình có được hay không?
Diệp Oản Oản trở mình một cái bò dậy, mặt đầy vô tội, Ai? Làm sao vậy?
Tư Hạ uống hết cả một cái chai nước mới hòa hoãn lại, khó khăn mở miệng nói, Cô… Đổi màu son môi đi…
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, Ăn trái táo độc trúng độc, môi đương nhiên là tím rồi, cực kỳ hợp lý a!
[VoVo: Đệt, cái ý này hay, sau này ta chỉ cho mấy đứa em gái ta. /cđểu]
Giữa hai hàng lông mày của nam sinh mơ hồ hiện lên thần sắc sắp tan vỡ, Im miệng, cho cô đổi thì cô liền đổi!
Được rồi, đổi liền đổi ~ Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, vẻ mặt thật khó phục vụ, cuối cùng vẫn là móc ra bông trang điểm, lau son môi màu tím, đổi lại một cái màu tương đối đối lập bình thường màu đỏ thẫm.
Lần này được chưa?
Tư Hạ nhắm mắt một cái, Thử một lần nữa.
Ồ. Diệp Oản Oản chỉ có thể lại lần nữa nằm xuống.
Tư Hạ lần nữa đi về phía Diệp Oản Oản, lần nữa cúi đầu xuống chậm rãi đến gần… Nhìn chằm chằm khuôn mặt trang điểm quá đậm, cùng với miệng to như chậu máu, lần này, Tư Hạ trực tiếp xông ra phòng học.
[VoVo: ⊙▃⊙ Miêu tả hay thật, môi tím trúng độc, môi đỏ chậu máu.]
Không biết qua bao lâu, Tư Hạ mới rốt cục giống như thật là thoát chết trở lại, phảng phất khí lực cả người đều đã bị mất sạch. Diệp Oản Oản thấy vậy, hơi có chút không nói gì, người này cũng là thật đủ chuyện, vì chút xíu mặt mũi của nam nhân mà đi liều chết, cần thiết hay không?
Trực tiếp đi theo lão sư kháng nghị muốn đổi người thì bớt chuyện biết bao nhiêu a, cô cũng không cần phí thời gian lâu như vậy!