Trên mặt của Diệp Oản Oản vẫn là biểu cảm mỉm cười lúc tiễn Đường Đường rời đi.
Một bên, Tư Dạ Hàn than nhẹ một tiếng, đem cô bé ôm vào trong ngực.
Tâm tình bị đè nén của Diệp Oản Oản cơ hồ trong nháy mắt đổ ập xuống, âm thanh khàn khàn mà mở miệng, "A Cửu, em rất muốn có Đường Đường, không thể để cho Đường Đường làm Bảo Bảo của em sao?"
Tư Dạ Hàn vuốt ve mái tóc của thiếu nữ, "Đường Đường dù sao cũng không phải là con của chúng ta, cha mẹ chân chính của nhóc còn đang chờ nhóc."
"Em bất chấp! Em chỉ cần Đường Đường thôi! Em là mẹ của Đường Đường! Em đã từng hứa với Đường Đường là sẽ luôn luôn cùng con ở chung một chỗ đấy!"
"Nếu như em thích... Chúng ta sau này cũng sẽ có hài tử."
"Em không muốn, em chỉ cần Đường Đường! Hu hu hu…"
...
Phòng ngủ.
Hôm nay tâm tình của Diệp Oản Oản tổn thương quá lớn, đã kiệt sức nằm ngủ ở trên giường rồi.
Tư Dạ Hàn giúp cô gái đắp lại chiếc chăn, cúi người hôn một cái ở nơi khóe mắt còn ươn ướt nước của nàng.
Đúng lúc này, điện thoại của anh bỗng nhiên chấn động.
Trên màn ảnh điện thoại di động chính là một chuỗi dãy số kỳ quái…
Trong nháy mắt khi nhìn thấy dãy số này, nét ôn nhu trên mặt anh liền bị mây đen rợp trời thay thế, sóng yên bể lặng nơi đáy mắt bấy lâu nay bỗng chốc biến thành địa ngục tu la, tâm tình rơi thẳng vào vực sâu tối tăm không thấy đáy…
Diệp Oản Oản ngủ một giấc lâu thật lâu, lúc tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Mới vừa mơ mơ màng màng quay đầu lại, liền đối mặt với ánh mắt Tư Dạ Hàn đang nhìn nàng chăm chú.
Ánh mắt của anh bình tĩnh, an bình mà lại thỏa mãn, dường như còn vương theo mấy phần hoài niệm. Nhưng ở nơi sâu thẳm đen tối nhất trong đáy mắt, lại như đang khắc chế tâm tình đè nén đến cực hạn nào đó, vô cùng thâm trầm mà đau đớn. Cái tâm tình kia tựa như lúc nào cũng có thể xé rách vẻ ngoài bình tĩnh trầm ổn của anh, bủa vây lấy anh…
Diệp Oản Oản chợt đối diện với ánh mắt như vậy, trái tim không khỏi chùng xuống một nhịp, ngay sau đó lại bởi vì sự hoài niệm và thống khổ trong mắt anh, trong lòng cô không hiểu sao lại dâng lên một nỗi niềm chua xót.
"A Cửu..."
"Tỉnh rồi à." Ánh mắt của Tư Dạ Hàn trong nháy mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, tất cả tâm tình giống như bị một trận gió thổi tan sương mù.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, nàng mặc dù mới vừa tỉnh ngủ nên có chút mơ hồ, nhưng lại có thể khẳng định được rõ ràng, những gì nàng vừa nhìn thấy không phải là ảo giác.
"Anh... Một đêm không hề ngủ sao?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.
Nàng không khỏi có cảm giác Tư Dạ Hàn…cứ như vậy ngắm nàng suốt cả đêm...
Tư Dạ Hàn thần sắc tự nhiên, không có chút khác thường nào: "Mới vừa tỉnh, đang chuẩn bị đến công ty."
"Ồ..." Diệp Oản Oản gật đầu một cái, đột nhiên lại ngẩng đầu lên trừng trừng nhìn Tư Dạ Hàn, "Tư Dạ Hàn... Chúng ta có khi nào đã từng gặp qua? Ý của em là... Chúng ta có phải là đã từng quen biết nhau từ trước đây thật lâu, nhưng không hiểu sao em lại quên mất khoảng thời gian đó?"
Biểu cảm không chút nào sơ hở của Tư Dạ Hàn bỗng dường như cứng lại một chút, bất quá chẳng qua chỉ thoáng qua rồi biến mất, "Không có."
Diệp Oản Oản gật đầu một cái, "Cũng đúng, anh đẹp như vậy... Không có đạo lý em đã gặp anh rồi lại còn có thể quên được..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, "Em cũng phải đến công ty."
Tư Dạ Hàn: "Không nghỉ ngơi mấy ngày…?"
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, nàng sợ mình đột nhiên rảnh rỗi sẽ không nhịn được nhớ tới Đường Đường.
Trong nhà đột nhiên ít đi một người, thoáng cái bỗng trở nên trống vắng hơn…
Diệp Oản Oản duỗi người, lên tinh thần, mở miệng cười nói: "Mặc dù đã giành được thắng lợi ở giai đoạn này, bất quá vẫn không thể mất cảnh giác! Vị trí hiện tại của em, khoảng cách đến khi có quyền có thế, một tay che trời vẫn còn kém rất xa đấy! Anh quên mục tiêu to lớn ban đầu của em rồi sao?"