"Bép!"
Nghe mấy chữ "Tam tiểu thư" này, lúc này, Nhiếp Linh Lung lại là một bạt tai, hung hăng đánh ở trên mặt danh viện, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nơi nào còn bộ dạng ngọt ngào khôn khéo trước đó.
"Cô kêu tôi là cái gì..." Thanh âm Nhiếp Linh Lung hơi có chút âm trầm.
Danh viện bụm mặt, nhìn chằm chằm Nhiếp Linh Lung, nhưng cũng không dám đáp lời.
"Nhớ kỹ cho tôi, Nhiếp gia chỉ có một vị tiểu thư, chính là tôi, nhớ kỹ chưa!!" Nhiếp Linh Lung lạnh lùng nói.
Nghe được câu này, ánh mắt của danh viện, rơi vào trên người "Nhiếp Vô Ưu" ở một bên đang cười khanh khách.
"Nhìn tôi làm gì, hỏi cô nhớ chưa?" "Nhiếp Vô Ưu" cười lạnh nói, dường như hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của Nhiếp Linh Lung, ngược lại còn cảnh cáo danh viện kia.
"Vâng! Tôi nhớ kỹ rồi..." Danh viện gật đầu liên tục, sau đó nhìn về phía Nhiếp Linh Lung, lần nữa sửa lời nói: "Nhị tiểu thư, tôi nhớ kỹ rồi..."
Nghe vậy, sắc mặt Nhiếp Linh Lung, lúc này mới hơi hòa hoãn lại một chút.
"Linh Lung muội muội, chớ cùng cô ta so đo, cô ta không hiểu chuyện." Lễ Phục Đỏ hướng về Nhiếp Linh Lung cười nói.
Trong mắt Lễ Phục Đỏ, năng lực tổng thể của Nhiếp Vô Ưu cũng không bằng Nhiếp Linh Lung. Bây giờ Nhiếp Vô Ưu lại càng cúi đầu xưng thần đối với Nhiếp Linh Lung, một chút dáng điệu cùng khí thế của thiên kim Nhiếp gia cũng đều không có. Ngược lại, Nhiếp Linh Lung bây giờ mới thật sự là đáng mặt thiên kim Nhiếp gia tôn quý, Nhiếp gia Nhị tiểu thư.
"Đúng rồi, Vô Ưu tỷ... Tôi có một biện pháp, chỉnh chết cái con điếm thối đó!" Nữ nhân áo đỏ cười lạnh một tiếng nói.
Nghe câu này, ánh mắt "Nhiếp Vô Ưu" rơi vào trên người danh viện quần áo đỏ.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Lễ Phục Đỏ, ánh mắt"Nhiếp Vô Ưu" lóe lên, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
...
Giờ phút này, Diệp Oản Oản tán gẫu cảm thấy chán, đi dạo quanh một chút, cuối cùng ngừng lại ở trước một bàn rượu.
"Nữ sĩ tôn quý, xin hỏi cô muốn uống cái gì?" Một vị người hầu của Thẩm gia nhìn về phía Diệp Oản Oản, vô cùng lễ phép cười hỏi.
Xa xa, sau khi Tư Dạ Hàn thấy Diệp Oản Oản đi tới bên cạnh bàn rượu, chân mày không khỏi hơi nhăn lại.
"Thức uống." Diệp Oản Oản nhìn về phía người hầu Thẩm gia tướng mạo trắng noãn, mở miệng nói.
"Nữ sĩ tôn quý, chúng tôi cũng không chuẩn bị thức uống..." Người hầu có chút khó xử: "Nữ sĩ tôn quý, nếu như tửu lượng cô không tốt, có thể thử rượu sâm banh đặc biệt mà Thẩm gia chúng tôi chuẩn bị cho các vị khách quý. Độ cồn rất thấp, cũng không hề khác gì với các loại thức uống thông thường."
"Uống rượu sâm banh sẽ say sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
Nếu như mình ở trong loại trường hợp này uống say, vậy cũng không phải là chuyện đùa đâu.
"Chuyện này chưa từng nghe qua..." Nam phục vụ Thẩm gia nói xong, đưa cho Diệp Oản Oản một ly rượu sâm banh.
Diệp Oản Oản thận trọng nhấp một miếng, sau khi nếm được mùi vị của ly rượu, lúc này mới yên lòng. Thứ đồ này, làm sao có thể uống say được! Căn bản chính là thức uống!
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói cám ơn, từ trong đám người bỗng nhiên có một nữ nhân lao ra.
Sau lưng nữ nhân, còn có một gã đàn ông đi theo. Gã ta mặt đầy vẻ lo lắng, hơn nữa không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Diệp Oản Oản.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản hơi sững sờ, đây là có chuyện gì…
Người nam nhân kia, quen với mình sao?
"Ha ha... Tôi nói sao, thì ra là như vậy!" Nữ nhân nhanh chân đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, không ngừng cười lạnh.
Chợt, nữ nhân từ trên bàn rượu cầm một ly rượu lên, hướng về phía Diệp Oản Oản tạt tới.