Ngoài ra, còn có chuyện mẹ của Bắc Đẩu không hiểu vì sao lại bị bắt cóc, cũng là một mảng sương mù mơ hồ…
Có một người, ngược lại, biết tất cả chân tướng, nhưng nàng hết lần này tới lần khác lại không có cách nào khiến anh ta mở miệng.
Bó tay rồi, không còn cách nào, chỉ có thể đi gặm cái cục xương cứng nhất kia mà thôi.
Diệp Oản Oản gọi Bắc Đẩu và Thất Tinh qua.
"Bắc Đẩu, bảo cậu đi chuyển lời, đã đi chưa? Bên kia nói thế nào?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Phong tỷ, chuyện này mà còn cần phải hỏi sao? Tỷ dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, không có khả năng bán ra!" Bắc Đẩu lầm bầm lầu bầu.
"Bên kia trả lời làm sao? Nói nguyên văn!"
"Còn có thể trả lời thế nào nữa chứ! Căn bản là đệ không gặp được người ta!"
Diệp Oản Oản ê đầu, nâng cằm lên. Xem ra tên kia vẫn còn đang bực bội! Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ có mỗi mình hắn ta tức giận sao? Nàng còn đang tức đây này! Nàng đều đã ép đến nước này rồi, lại còn kiên quyết chống đối, không chịu cởi lớp vỏ bọc kia ra…
Làm sao để lột lớp vỏ bọc bây giờ!
"Vậy thì chỉ còn một biện pháp kế tiếp mà thôi..." Diệp Oản Oản nói xong, móc ra một chiếc hộp sắt màu đen từ trong người ném cho Bắc Đẩu, "Cậu dẫn theo mấy người, giúp tôi đem chiếc hộp này chuyển đến khu 14."
Cái gì?
Hộ tống hàng đến khu 14?
Đây chẳng phải là nhất định phải đi qua khu số 13 của A Tu La?
Bắc Đẩu nghe nói như vậy, “uỵch” một cái trực tiếp quỳ xuống tại chỗ, "Phong tỷ, đệ sai lầm rồi, sau này nhất định đệ sẽ ngoan ngoãn, đệ cũng không dám nữa? Nếu như đệ chết, còn ai có thể làm áo bông nhỏ thân thiết đi theo bên người tỷ nữa!"
"Lộn xộn cái gì? Ai bảo cậu đi chết chứ!"
"Bảo đệ đi xuyên qua khu 13, thế này thì có khác nào đòi mạng đệ đâu chứ!"
"Khu 13…đáng sợ như vậy?" Diệp Oản Oản nhíu mày.
Bắc Đẩu ôm chân của Diệp Oản Oản thật chặt, gật đầu như gà mổ thóc, "Đâu chỉ là đáng sợ! Khu 13 đã bị A Tu La khống chế trên trăm năm rồi, chưa bao giờ có người có thể tự tiện xông vào. Dù chúng ta có là tổ chức đối địch của A Tu La, muốn trắng trợn công khai đi qua khu vực chiến lược cốt lõi nhất của A Tu La, chuyện này làm sao có thể..."
Diệp Oản Oản nghe vậy, bĩu môi một cái, có chút không hài lòng với cách nói của Bắc Đẩu, "Cái gì gọi là tổ chức đối địch?"
Rõ ràng là tổ chức có quan hệ thông gia cùng A Tu La cơ mà…
Bắc Đẩu nghĩ Minh chủ nhà mình muốn chết, run lẩy bẩy mà lau mồ hôi, "Thế này mà còn chưa đủ đối địch sao?"
Diệp Oản Oản chống cằm, ngón tay điểm nhẹ trên hai gò má, ôn nhu trấn an, "Yên tâm đi, tôi bảo đảm, cậu có thể an toàn thông qua khu 13, hoàn thành nhiệm vụ hộ tống, sau đó trở về lông tóc đầy đủ, không thiếu thứ gì!"
Bắc Đẩu lắc đầu lia lịa, "Phong tỷ, đệ đã không còn là đứa trẻ ngây ngô năm đó nữa..."
Nhớ năm đó, hắn còn nhỏ không biết gì, Phong tỷ nói cái gì cũng đều tin. Kết quả bị hố hàng đến kêu cha gọi mẹ, khiến cho hắn đến nay nghĩ lại mà còn phát run.
"Phong tỷ, chuyện này quá mạo hiểm!" Thất Tinh cũng mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "Có lúc nào tôi làm những chuyện không đáng tin cậy rồi hả?"
Thất Tinh: "..."
Chẳng lẽ không phải là “luôn luôn”?
Thất Tinh ráng nhịn không bóc trần sự thật.
Diệp Oản Oản để cho Bắc Đẩu đi hộ tống tín vật, cũng tương đương với đi dò xét một phen. Dò xét xem thử thái độ của “người nào đó” rốt cục là như thế nào?
Nàng cũng không phải chờ đợi lâu, buổi chiều ngày hôm sau Thất Tinh liền vội vã đẩy cửa phòng làm việc của nàng ra, xông vào.
Thất Tinh: "Phong tỷ, xảy ra chuyện rồi!"
"Thế nào?" Đây là lần đầu tiên Diệp Oản Oản nhìn thấy sắc mặt của Thất Tinh ngưng trọng đến như vậy, "Bắc Đẩu xảy ra chuyện rồi hả?"
"Nói chung thì người cũng không có việc gì..."
"Người không có việc gì là tốt rồi!" Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng còn…tín vật..."
"Tín vật thế nào?"
"Tín vật bị người của A Tu La cướp đi rồi!"