Bọn họ chặn đường xe tải lớn, cũng không phải chuyện đùa đâu! Lỡ như để cho tài xế tỉnh hồn lại, lúc đó muốn ngăn xe tải lại, chỉ sợ cũng không quá dễ dàng.
"Hừ, to gan lớn mật!"
Lúc này, Kim trưởng lão hừ lạnh một tiếng, vọt ra khỏi chiếc xe tải đi đầu.
Trừ Kim trưởng lão ra, còn có hai người đàn ông trung niên thuộc Võ Đạo Liên Minh Công Hội.
"Xe vận chuyển của Võ Đạo Liên Minh Công Hội mà cũng dám cản?"
Một gã đàn ông trong số đó, hướng về bốn phía quan sát, lạnh giọng quát lên.
"Là ai tới, mau báo danh ra!" Mặt Kim trưởng lão đầy vẻ bình tĩnh.
Mà Kim trưởng lão vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, con ngươi Kim trưởng lão khẽ híp một cái.
"Kim trưởng lão, đã lâu không gặp!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kim trưởng lão, khẽ mỉm cười.
"Ồ..." Kim trưởng lão nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Ta tưởng là ai, nguyên lai là Bạch minh chủ của Không Sợ Minh, Bạch Phong. Quả đúng là không tệ à nha! Độc Lập Châu này, Không Sợ Minh dựa vào cướp bóc để sống. Chỉ bất quá, cướp đồ của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, Bạch minh chủ, sợ là có chút không thức thời rồi đi!"
"Ngậm mõm chó của ngươi lại!" Một bên, Bắc Đẩu chỉ thẳng vào mặt Kim trưởng lão, cười lạnh khoe khoang: "Chúng ta trừ cướp ra, cũng đi trộm, còn có giả vờ bị xe đụng,… có rất nhiều nghiệp vụ! Ngươi biết cái cọng lông."
Diệp Oản Oản: "..."
Có thể bớt nói vài câu được không? Cảm ơn!
"Chớ có nói nhảm cùng lão già này, cùng tiến lên, trong thời gian ngắn nhất bắt lão ta lại!"
Tam trưởng lão bỗng nhiên mở miệng nói.
Thời gian kéo dài càng lâu, sẽ càng bất lợi đối với bọn họ. Lúc trước Minh chủ đã từng nói, phải trong nháy mắt bắt lấy Kim trưởng lão!
Không đợi Kim trưởng lão kịp phục hồi lại tinh thần, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, và cả mấy vị đường chủ, trong nháy mắt vây lấy Kim trưởng lão và hai người đàn ông trung niên của Võ Đạo Liên Minh Công Hội.
Gã Kim trưởng lão này, mặc dù có võ công khá tốt, nhưng giờ phút này phải đối mặt với hơn chục người, cũng chẳng thấm béo vào đâu. Cùng lắm chỉ mất chừng 15 phút, Kim trưởng lão và hai người đàn ông trung niên kia, lần lượt bị đánh bại, sau đó bị trói gô cổ, ném vào bên trong chiếc MVP.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Oản Oản cùng Đại trưởng lão, Thất Tinh, và hai vị đường chủ rời đi trước, những người khác lưu lại thanh lý hiện trường, tuyệt đối không để sót lại một chút chứng cứ nào.
Sau khi đám người Diệp Oản Oản và Thất Tinh lái xe MVP rời đi, ở đây còn lại Tam trưởng lão, Bắc Đẩu, và cả đám người Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, nhanh chóng quét dọn sạch sẽ hiện trường “vụ bắt cóc”.
Bắc Đẩu leo lên xe tải lớn, nhìn tài nguyên chất chồng trong xe, nhất thời mắt nổ đom đóm: "Con bà nó, các người mau lại đây nhìn một chút!"
Nghe tiếng, Tam trưởng lão chạy nhanh nhất, sau khi nhìn thấy từng xe từng xe đầy tài nguyên kia, cũng không nhịn được xuýt xoa một tiếng.
Trừ số lượng lớn hiện kim ra, còn có rất nhiều thảo dược quý, có dùng tiền cũng không mua được.
"Tam trưởng lão, trong xe còn có người!"
Bỗng nhiên, một vị đường chủ mở miệng hô lên.
"Ồ?"
Tam trưởng lão và Bắc Đẩu lập tức tập trung tinh thần.
Sau khi mở chiếc xe thứ ba ra, Tam trưởng lão mặt đầy kinh ngạc. Một người đàn bà nhìn qua khoảng chừng hơn 40 tuổi bị trói gô cổ…
Vào giờ phút này, Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức: "Mẹ, tại sao lại là mẹ?"
"Cái gì?"
Nghe Bắc Đẩu nói vậy, thần sắc Tam trưởng lão càng thêm kinh ngạc: "Bắc Đẩu, đó là mẹ của ngươi?"
"Là mẹ tôi!" Bắc Đẩu gật đầu liên tục.
"Vậy ngươi còn không mau nhanh giúp mẹ của ngươi mở trói..." Nhị trưởng lão nói.