"Ha ha." Tư Minh Lễ cười lạnh một tiếng: "Vậy thì có là gì, gia chủ Tư gia chúng ta Gia chủ vui mừng còn không hết đâu."
Lúc này lão già tóc trắng Tư Minh Vinh lạnh lùng nói: "Minh Lễ, cậu đang nói lời vô liêm sỉ gì thế!"
Tư Minh Lễ nhìn lão già tóc trắng: "Anh hai, em có thể nói cái gì chứ, lần trước, em chỉ nói người đàn bà kia mấy câu, gia chủ đã đánh gãy chân của con em, anh bảo em có thể nói gì đây, em muốn cô ta không tốt, chỉ sợ cái mạng già của em đây cũng không còn đấy."
Tư Minh Vinh nhìn Phùng Nghĩa Bình: "Nói với Tiết Lệ, bảo người đàn bà kia nghe điện thoại!"
Phùng Nghĩa Bình gật đầu, một lát sau trả lời: "Người đàn bà kia không nhận. . . . . ."
Nghe thấy lời này, tất cả người trong phòng họp đều xôn xao một mảnh, người phụ nữ đó, thật không ngờ lá gan lớn thật?!
"Không nhận điện thoại, bảo Tiết Lệ mở video không được sao." Tư Minh Lễ nói.
. . . . . .
Bên trong Hội Tụ phường, Diệp Quán Quán ngồi ở một bên, phía trước Tiết Lệ, đang đưa điện thoại di động đối diện với cô.
"Diệp Quán Quán!"
Một tiếng gầm vang lên, từ một đầu điện thoại khác truyền đến.
Nghe thấy tiếng, Diệp Quán Quán quay đầu nhìn về phía video, một đám cấp cao của Tư gia.
Giờ phút này, trong lòng Tiết Lệ và Hầu Mậu Phong không ngừng cười lạnh, vẻ mặt xem kịch vui, người phụ nữ này cho mình là ai, chọc giận cấp cao của Tư gia, xem xem cô ta sẽ kết thúc thế nào!
"Các người không đi họp cho tốt, rãnh rỗi không có chuyện gì tới như vậy, nhất định phải chat webcam với tôi?" Diệp Quán Quán nhìn đám cấp cao trong video, cười nhạt nói.
"Diệp Quán Quán, lá gan của cô cũng quá lớn, tiểu thư Tần Nhược Hi đã sớm liên lạc xong với Hội Tụ phường, mà một mình người ngoài như cô, cái gì cũng không hiểu, bây giờ làm như vậy, là hại công ty đấy!" Phùng Nghĩa Bình tức giận nói.
Thân là một trong các thành viên hội đồng quản trị của công ty, dù là đương gia chủ mẫu, hắn cũng có quyền lợi khuyên can, càng không nói tới, Diệp Quán Quán này, bây giờ còn chưa phải là đương ga chủ mẫu Tư gia.
"Nếu A Cửu tin tưởng tôi, phó thác nhiệm vụ cho tôi, vậy dĩ nhiên tất cả do tôi toàn quyền xử lý, nếu các người không phục, vậy thì đi tìm gia chủ của các người đi, tới tìm tôi làm cái gì." Diệp Quán Quán bình tĩnh mở miệng.
"Cô. . . . . . cô nói cái gì!" Phùng Nghĩa Bình cắn răng nghiến lợi.
"Ha ha, tôi đã nói rồi, A Cửu nguyện ý chơi, cứ để cho nó chơi, dù sao chút tiền này, nó cũng không cần, toàn bộ cứ cho là bố thí cho tên ăn xin đi." Trong video, Tư Minh Lễ cười lạnh một tiếng nói.
Lập tức, Diệp Quán Quán nhìn về phía Tư Minh Lễ, kinh ngạc nói: "Bác Tư, sao bác cũng ở đây vậy, cháu còn tưởng rằng bác ở nhà chăm sóc đứa con trai bị gãy chân đó đấy."
Diệp Quán Quán vừa ngừng nói, Tư Minh Lễ lập tức đứng lên từ chỗ ngồi: "Diệp Quán Quán. . . . . . cô thật sự cho rằng cô rất thông minh sao? Hhiện tại cô làm chuyện này, sẽ tổn hại lợi ích của tất cả người Tư gia chúng ta, cô có năng lực gánh chịu hậu quả này không?!"
"Diệp Quán Quán, nếu cô kháng mệnh không nghe lệnh, tất cả hậu quả, để cho một mình cô tới gánh chịu, chờ cô trở lại từ Myanmar, dù là A Cửu, lần này cũng không giữ được cô đâu!" Thân là đường chủ chấp pháp của Tư gia, Tư Minh Vinh rốt cuộc lên tiếng.
"Tôi cũng không có vấn đề gì. . . . . . nếu các người cho rằng tôi thua, vậy chúng ta tới đánh cuộc thì như thế nào?" Diệp Quán Quán cười nói.
"Cô muốn đánh cuộc như thế nào?" Phùng Nghĩa Bình cau mày.
"Nếu như, lần này tôi buôn bán lời, người tham dự, sẽ nói bản thân là đồ bị cắm sừng (nguyên văn là ô quy khốn khiếp), ai đánh cuộc?" Diệp Quán Quán suy nghĩ một chút, nói.
"Quả thật hồ đồ!" Phùng Nghĩa Bình cả giận nói.
"Thế nào, không dám sao?" Diệp Quán Quán hơi nhíu mày.