Đang trong cơn thôi miên, Diệp Oản Oản nhớ tới đây, quả thật là vô cùng đau đớn. Vô luận như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng nổi, hồi ức kinh diễm như vậy, nàng lại có thể cứ thế mà quên đi, đã quên đi thật rồi!!!
Càng khiến cho nàng đau lòng chính là, tại sao lần đầu tiên gặp mặt cùng Tư Dạ Hàn, nàng không phải là phong hoa tuyệt đại xuất hiện ở trước mặt của anh, khiến cho anh đại loại như “vừa thấy đã yêu” gì gì đó, mà lại là một thân toàn máu là máu như vậy!
Quá thảm rồi...
Sau khi chàng trai phát hiện ra có người xâm phạm vào địa bàn của mình, khí chất nguyên bản vô hại bỗng trở nên âm lãnh hơn.
Khí tràng âm lãnh kia ùn ùn tràn về phía nàng. Diệp Oản Oản vốn đã mất máu quá nhiều, còn đứng ở trong tuyết, vào lúc này nhất thời lại cảm thấy càng lạnh hơn.
Dù trai đẹp cũng đẹp đấy, nhưng mà...thế này cũng quá dọa người rồi đi?
Uy áp chàng trai mạnh mẽ kinh người đến quá đáng, khiến cho Diệp Oản Oản không sợ trời không sợ đất, nhưng lần đầu tiên đã cảm nhận được khái niệm sợ hãi.
"Cô là ai?"
Đợi đến lúc Diệp Oản Oản phản ứng lại, tử thần đã tới trước gót chân của nàng.
Thể lực của Diệp Oản Oản đã không chống đỡ nổi nữa, ôm lấy vết thương ngồi chồm hổm trên mặt đất. Đầu óc của nàng nhanh chóng chuyển sang trạng thái mơ mơ màng màng.
Nơi này nếu như là cấm địa của A Tu La, là chỗ nhốt phạm nhân, chẳng lẽ người này cũng là một phạm nhân bị nhốt ở chỗ này?
Nếu như là phạm tội bị phạt, có lẽ nàng còn có thể kêu gọi đầu hàng xem sao?
Đúng lúc này, chàng trai từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt rơi vào một hàng chữ được thêu cực nổi trên bộ đồ của nàng, ngữ khí lạnh như băng hỏi: "Không Sợ Minh?"
Diệp Oản Oản nhất thời thoáng hồi hộp một chút, thầm than một tiếng “xong đời”, vội vàng che lấy hai chữ “Không Sợ” trên ngực áo.
Đều do nàng, tuổi trẻ khinh cuồng, quá kiêu ngạo! Lẻn vào đại bản doanh người ta, ngay cả một bộ đồ khác cũng không thèm thay ra, vì vậy bị người ta nhận ra.
Diệp Oản Oản cơ hồ là ôm lấy tâm trạng “chết chắc”, cắn răng một cái, nhắm mắt lại, nhất thời một hàng lệ hoen mi rơi xuống.
Ngay sau đó, thân thể Diệp Oản Oản run rẩy, giống như đóa hoa nhỏ trong gió sương, thê thê thảm thảm mở miệng đáp, "Vâng... tôi là người của Không Sợ Minh... Nhưng mà... nhưng mà tôi bị người ta ép buộc...
Nữ ma đầu Không Sợ Minh đó, Tóc Húi Cua ca Bạch Phong, thấy thân thủ của tôi khá, liền dùng người nhà của tôi uy hiếp, buộc tôi nhập bọn, quả thực là gian ác...!! Tôi không có cách nào...chỉ đành bán mạng vì cô ta..."
Dung mạo Diệp Oản Oản tại cái tuổi đó rất là nhu thuận mũm mĩm, vô cùng đáng yêu, chỉ cần là khi không đùa bỡn hoành hành, vẻ ngoài đích xác rất có tính ngụy trang và lừa dối, thoạt nhìn rất là thuần lương. Huống chi, bây giờ nàng còn đang ôm một thân trọng thương, nhìn qua lại càng đáng thương vô hại rồi.
Câu chuyện này của Diệp Oản Oản không có sơ hở gì, nhưng nếu như dùng để đối phó đám người A Tu La đó, thật ra là có phần hơi ngu ngốc rồi.
Bởi vì người của A Tu La cũng sẽ không quản liệu có phải là nàng bị ép nhập bọn hay không?
Huống chi, anh chàng trước mắt này thoạt nhìn đáng sợ như thế, nhìn một cái liền biết không có khả năng sẽ tin tưởng nàng, cũng không sẽ đồng cảm với nàng.
Như thế xem ra, cũng chỉ có cách dùng ích lợi để trao đổi vậy!
Diệp Oản Oản len lén ngẩng đầu liếc một cái, chỉ thấy chàng trai mặt không cảm xúc lẳng lặng nhìn lấy nàng, quả nhiên bộ dáng không hề giống như có chút mềm lòng nào.
Cũng còn may, trên người nàng còn có một vật đáng tiền!
Diệp Oản Oản không có cách nào, nhịn đau sờ soạng trong lồng ngực mình cả nửa ngày, "Vị huynh đài này, nếu như hôm nay anh có thể cứu tôi một mạng... Tôi liền..."
Rất tốt, móc ra được rồi!
Diệp Oản Oản "vèo" một cái, từ trong lồng ngực móc ra một cái... Bánh nướng!
Trời má!! Bánh!! Nướng!! Tại sao lại là bánh nướng!?
Bảo vật ngày hôm trước nàng mới đoạt được từ tay Thẩm gia đâu rồi? Rõ ràng là luôn mang theo bên người mà!?
Làm bậy rồi, hình như là bởi vì sợ đói, đã đổi thành bánh nướng rồi...
Lời trong miệng Diệp Oản Oản quẹo đi, cuối cùng nháy con mắt, gắng gượng biến thành, "Tôi liền... lấy thân báo đáp...!!"