Chủ của Lâm Lang các, Vạn Hạc Vân nhiệt tình mới nhóm người Diệp Quán Quán ăn cơm, thực hành cho họ.
Bây giờ tin Lâm Lang các cho ra cực phẩm Đế Vương Lục đã lan truyền khắp nơi, thanh danh vô cùng lớn.
Hoàng Thế Hâm vẫn đang tạo áp lực với Hầu Mậu Phong, nếu không phải Hầu Mậu Phong ngăn cản, Hoàng Thế Hâm đã mua miếng ngọc này rồi.
Vạn Hạc Vân dùng tất cả tiền Diệp Quán Quán trả cho miếng ngọc này đi mua ngọc, không đến hai ngày đã bị cướp giựt hết sạch.
Đại khái là khi vận chuyển, mới phát hiện những miếng ngọc này có không ít chất liệu tốt, Lâm Lang các cũng giã từ với tên gọi "phường gian dối".
"Cô Diệp, nếu không có cô, Lâm Lang các này của tôi, chỉ sợ hôm nay đã không còn nữa, họ Vạn tôi xin kính cô một ly!" Vạn Hạc Vân xúc động nói.
"Ông chủ Vạn khách khí rồi! Tôi không biết uống rượu, dùng trà thay rượu vậy. Chúc ông chủ làm ăn phát đạt!"
"Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn lời chúc của cô Diệp."
Vương Hỗ bên cạnh cười, nói, "Sau khi cô Diệp mua Đế Vương Lục từ tiệm chúng tôi, tiệm chúng tôi thật sự đã đổi vận, nhờ phúc của cô Diệp, chúng tôi đều được hưởng lây!"
Cơm nước xong xuôi, mọi người trở lại khách sạn.
Diệp Quán Quán về phòng, tạm biệt nhóm năm người.
Đang nói chuyện, chuông điện thoại quen thuộc bỗng vang lên, lại còn là gọi video.
Diệp Quán Quán nhíu mày, "Đội trưởng Nhiếp, điện thoại của cậu kìa, không nhận à?"
Nhiếp Vô Danh tái mặt, gãi đầu đi quanh phòng, "Tôi đi... chuyện gì nữa đây! Tần suất này không bình thường tí nào! Không phải tiểu ma đầu mới gọi hôm nọ sao? Sao lại nữa rồi..."
Bốn người còn lại trố mắt nhìn nhau, sau đó lui vào góc làm như không tồn tại.
Nhiếp Vô Danh làm tư thế cầu nguyện, sau đó mới nhận máy, mở miệng nói một mạch, "Không tìm được ba cháu, vẫn chưa thấy mẹ cháu, nhưng nhất định sẽ tìm được bác cháu đúng hạn, nếu không cậu sẽ tự tịnh thân!"
"Gấp cái gì,cháu chỉ muốn ngắm cậu chút thôi." Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của tiểu ma đầu.
"Ặc..." Nhiếp Vô Danh nuốt nước miếng, muốn ngắm anh? Sao nghe rợn người vậy không biết?
"Cậu đang ở một mình à?" Tiểu Ma đầu nhìn ra phía sau anh, hỏi.
"Không... mấy người bọn họ đều ở đây..." Nhiếp Vô Danh bắt đầu mơ hồ.
"Ờ." Tiểu ma đầu gật đầu vô cảm, sau đó hỏi, "Cậu ăn tối chưa?"
Nhiếp Vô Danh sợ đến nổi suýt nữa ném cả điện thoại đi, tiểu ma đầu lại quan tâm anh?
Nhiếp Vô Danh hết cách, lại không dám gác máy, chỉ có thể trả lời, "Ăn... ăn rồi... Tổ tông à, cháu sao vậy?"
"Không tán gẫu với cậu được à?"
Chỉ thấy tiểu ma đầu trong video mím môi, cao ngọ lạnh lùng, làm gì có tí nào giống muốn tán gẫu đâu?
Cách hành hạ của tiểu ma đầu... lại thay đổi rồi à?
Nhiếp Vô Danh sắp bị ép đến điên rồi, "Được..."
Anh không muốn nói tí nào có được không?
Diệp Quan Quán thấy Nhiếp Vô Danh chần chừ không cúp máy, ho nhẹ một tiếng, đi qua nói, "Đội trưởng Nhiếp, nếu không còn gì nữa, tôi đi trước nha?"
Nhiếp Vô Danh vội đáp, "Hả, ừ ừ..."
Khi Nhiếp Vô Danh và Diệp Quán Quán nói chuyện, điện thoại hơi hạ, tiểu ma đầu nhìn thoáng qua Diệp Quán Quán.
Sau khi Diệp Quán Quán đi rồi, Nhiếp Vô Danh tiếp tục đối phó với tiểu ma đầu nhà mình, "Chúng ta nói chuyện tiếp đi?"
Tiểu ma đầu ngạo nghễ nhìn cậu như nhìn nước chảy mây trôi, "Trước khi tìm ra ba mẹ cháu, cháu với cậu có gì để nói à?"
Nói xong, tút một, ngắt máy.
Nhiếp Vô Danh chả hiểu mô tê gì…