Nếu như là ngày trước, hắn có lẽ cũng sẽ tin ngay. Nhưng mà từ sau lần trước Minh chủ nắm đầu lão đại Thiết Đầu Bang xong, người nào còn dám đi hoài nghi thân phận của Minh chủ?
"Ta... Ta nói là sự thật, các ngươi nhất định là đã bị nữ nhân kia mê hoặc! Ngàn vạn lần không nên tin tưởng ả ta!" Danh viện quần áo đỏ vội la lên.
"Ha ha... Nhãi ranh, ngươi nói là, chúng ta ngay cả Minh chủ của mình cũng không nhận ra được hay sao?" Khóe miệng Tam trưởng lão khẽ nhếch, cười lạnh.
Còn không đợi Lễ Phục Đỏ mở miệng, Tam trưởng lão không kiên nhẫn xua xua tay như đuổi một con ruồi đầy phiền toái: "Bắt lại, ném vào địa lao, chờ khi nào Minh chủ có thời gian rảnh rỗi, ta lại bẩm báo với Minh chủ. Đến lúc đó sẽ chôn sống hay là thiêu sống, cũng sẽ do Minh chủ định đoạt."
Tam trưởng lão Lý Tư vừa ra lệnh một tiếng, mấy vị thành viên Không Sợ Minh nhanh chóng tiến lên, xách ả Lễ Phục Đỏ lên y như xách một con gà.
Một vị thành viên Không Sợ Minh trong số đó không khỏi lắc đầu. Nữ nhân này quả thật là muốn chết.
Khoảng thời gian này, Minh chủ và Đại trưởng lão qua lại tương đối gần gũi, Tam trưởng lão đang buồn rầu không tìm được chỗ trút giận...
"Các ngươi dám... Ta là người của Nhiếp Linh Lung, các ngươi dám đụng vào ta!" Nữ nhân áo đỏ cắn răng nghiến lợi.
"Đừng nói ngươi là người của Nhiếp Linh Lung gì gì, dù ngươi chính là người của Thiên Hoàng Lão Tử, bêu xấu Không Sợ Minh Chủ, cũng phải chết!" Tam trưởng lão liếc mắt nhìn Lễ Phục Đỏ một cái, chợt, để cho người đem ả ta ném vào địa lao.
...
Giờ phút này, thấy Lễ Phục Đỏ ở phòng khách lầu 1 bị một vị trưởng lão đập cho một bạt tai, sau đó bị bắt đi, nụ cười trên mặt "Nhiếp Vô Ưu" nhất thời biến mất.
Đây là chuyện gì xảy ra? Sao lại so với tưởng tượng của nàng, hoàn toàn không hề khớp…
Sự tình làm sao lại đến nông nỗi này?
Chỉ trầm tư trong chốc lát, hàn quang trong mắt "Nhiếp Vô Ưu" chợt lóe lên, lái xe rời đi.
...
Chuyện này chỉ như một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, Diệp Oản Oản cũng không biết rõ tình hình. Mà vào hai ngày sau đó, giám định người thân đã có kết quả, Đại trưởng lão mang theo một bản báo cáo đi vào bên trong phòng làm việc.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản vội vàng để cho Bắc Đấu và Thất Tinh rời đi, để cho Đại trưởng lão ngồi ở một bên.
"Đại trưởng lão, kết quả như thế nào?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía Đại trưởng lão, mở miệng hỏi.
Diệp Oản Oản cũng không hề mong đợi gì nhiều. Cái cô nàng Nhiếp Vô Ưu đó, khả năng giả mạo rất nhỏ, nhưng kết quả này, vẫn cần phải nói cho Dịch Thủy Hàn.
"Minh chủ... Kết quả giám định đã có rồi."
Đại trưởng lão nói xong, đem báo cáo giám định nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, bên cạnh Diệp Oản Oản.
Khóe mắt Diệp Oản Oản đảo qua báo cáo giám định, dường như chút xem không hiểu...
"Đại trưởng lão, nói thẳng kết quả." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
"Vâng." Đại trưởng lão gật đầu một cái: "Minh chủ, ADN không khớp."
Nghe câu này của Đại trưởng lão, con ngươi Diệp Oản Oản nhất thời co rụt lại.
ADN không khớp có ý tứ là…
"Vâng, nói cách khác, A và B cũng không có bất kỳ quan hệ huyết mạch nào, hoàn toàn là hai người xa lạ." Đại trưởng lão uống một hớp nước trà, không nhanh không chậm hướng về Diệp Oản Oản giải thích.
Vào giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản có một cơn sóng thần trào dâng.
Ý là...
Con ả Nhiếp Vô Ưu đó, đích xác là giả mạo! Căn bản không phải là mẹ ruột của Đường Đường!!
"Đại trưởng lão, bản báo cáo này, ông xác định sao? Sẽ có sai lầm gì hay không?" Chân mày Diệp Oản Oản hơi hơi nhướn lên. Loại chuyện này không thể lơ là, quan hệ đến cả đời của Đường Đường!
"Minh chủ, ngài quá lo lắng rồi! Coi như ngài không tin tôi, hẳn cũng nên tin tưởng vào khoa học. Phải là phải, không phải là không phải, tỷ lệ chính xác lên đến 99.99%, không hề sai." Đại trưởng lão mặt đầy vẻ chắc chắn.