"Ngươi cũng có phần quá cuồng vọng." Diệp Oản Oản lạnh giọng cười.
"Nói đến cuồng vọng, so sánh cùng Dịch tiểu thư, vậy thật đúng là chim sẻ gặp đại bàng rồi." Nam nhân nói.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục nói gì thêm, gã ta đã tiếp tục: "Dịch tiểu thư, vẫn xin nhớ cho, nhiều nhất thời gian ba ngày, trong ba ngày tiếp theo, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ có thể động thủ. Hy vọng Dịch tiểu thư có thể gia tăng thêm chút độ khó cho tôi. Nếu không, đối với tôi mà nói, một chút ý tứ cũng không có."
Vừa dứt lời, không cho Diệp Oản Oản cơ hội mở miệng, gã ta đã giống như một cơn gió, nhanh chóng mở cửa sổ ra, nhảy xuống theo đường cửa sổ, biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này, Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày. Người đàn ông kia, rốt cuộc có lai lịch gì...
Một đêm này, cơ hồ Diệp Oản Oản chưa từng chợp mắt.
Đến ngày hôm sau, bầu trời vừa lóe lên tia nắng đầu tiên, Diệp Oản Oản rời khỏi chỗ ở, đi tới Dịch gia, tìm gặp Dịch Linh Quân.
Nghe Diệp Oản Oản kể lại chuyện phát sinh đêm qua, Dịch Linh Quân nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ.
"Gia tăng độ khó... Cũng thật là thú vị." Dịch Linh Quân nói.
"Thú vị gì chứ, con gái của ông suýt chút nữa bị người ta ám sát, ông còn ở đó mà thú vị." Diệp Oản Oản vô cùng cạn lời, nhìn Dịch Linh Quân một cái.
"Cái gì mà suýt chút nữa bị ám sát, không phải là con vẫn đang êm đẹp đứng ở chỗ này sao? Suýt- chút- nữa!! Cha thấy là còn kém 10 vạn 8 ngàn dặm đi." Dịch Linh Quân nói.
Khóe miệng Diệp Oản Oản co rúm lại, đây là thái độ của một người làm cha sao!
"Đó là người ta cảm thấy quá đơn giản, không nguyện ý ra tay mà thôi." Diệp Oản Oản giải thích.
"Đơn giản?" Dịch Linh Quân nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Trong mắt ta, để ám sát được con, căn bản chính là cấp độ khó khăn địa ngục, không hề đơn giản chút nào."
"Căn bản là cha cũng không biết, có được hay không!" Diệp Oản Oản lườm Dịch Linh Quân một cái: "Tối ngày hôm qua, người đàn ông kia, tới vô ảnh đi vô tung, thực lực tuyệt đối thuộc hàng nhất lưu, thật sự là thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc!"
Dịch Linh Quân khẽ vuốt cằm, nhìn lấy Diệp Oản Oản: "Sao rồi, vậy có muốn cha điều một đội quân tới bảo vệ sự an toàn của con hay không?"
Nghe Dịch Linh Quân nói, ánh mắt Diệp Oản Oản hơi sáng lên: "Khẳng định là muốn à nha, bất quá một đội quân cũng quá nhiều, chỉ cần số người khoảng một đại đội (90-100 người) là đủ rồi."
"Không đúng." Dịch Linh Quân chép chép miệng: "Xảy ra loại sự tình này, hẳn là con nên đi tìm tiểu tử thúi Tư Dạ Hàn kia tới bảo vệ con đi, làm sao con lại ngay lập tức chạy tới tìm ta rồi vậy hả?"
Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: "Thân phận hiện tại của con là Dịch Vân Mạc đó nha! Xảy ra loại sự tình này, đi tìm A Cửu, cứ vậy truyền đi, không phải là sẽ bị người ta chê cười sao? Đến lúc đó vứt đi thể diện của lão nhân gia rồi! Ngài nghĩ mà xem, khuê nữ của mình xảy ra chuyện, không tìm đến cha, lại chạy đi tìm một người đàn ông khác, bản mặt vừa dày vừa già này của cha biết ném đi đường nào?"
"Vừa dày vừa già?" Dịch Linh Quân hơi nhíu mày.
"Không không không, mặt vừa mỏng vừa non choẹt!" Diệp Oản Oản vội vàng thay đổi lời nói.
"Được rồi, đừng chém gió nữa! Đối với con mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ, con tự mình giải quyết đi!" Dịch Linh Quân nói.
Khóe miệng Diệp Oản Oản co rúm, nghiêm túc sao...
Diệp Oản Oản vừa định tiếp tục lên tiếng nói gì, Dịch Linh Quân lập tức xua tay cắt đứt, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản nói: "Tới đây, đem bảo bối của con lấy ra xem cho ta nhìn một chút."