Vị lão giả này có tướng mạo giống ông ngoại 3 - 4 phần, là em trai ruột của ông ngoại.
Ngồi thẳng dậy, lão giả tóc bạc sắc mặt hồng hào uy nghiêm trầm giọng nói, "Năm đó đại ca khư khư cố chấp dẫn theo con rời đi, mấy năm nay con ở bên ngoài cũng không dễ dàng. Bất quá, trở lại là tốt rồi, cũng đã đến thời điểm nên gánh vác trọng trách này rồi..."
Năm đó, Nhiếp gia chủ một đời trước, cũng chính là ông ngoại của Diệp Oản Oản. Bởi vì bất mãn chuyện gả con gái cho đời sau của đối thủ một mất một còn ở Lăng gia, mà ông rời khỏi Nhiếp gia. Tại Nhiếp gia, đây là một điều cấm kỵ, cho nên ông lão kia chẳng qua chỉ là thần sắc thẫn thờ, cũng không nói gì thêm, chỉ hơi miễn cưỡng nói với Diệp Oản Oản vài câu.
"Nhị tiểu thư có thể bình an trở về là tốt rồi, tin rằng dưới sự dẫn dắt của Nhị tiểu thư, Nhiếp gia nhất định có thể phát triển không ngừng." Một vị cao tầng khác cũng vội vàng phụ họa.
Hội nghị gia tộc rất nhanh đã kết thúc, Nhiếp gia chủ an bài xong hết thảy, hai ngày sau liền cùng Nhiếp phu nhân rời khỏi Vân Thành, đi đến Cẩm Thành.
Sau khi Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân rời đi, vừa vặn thừa dịp cha mẹ không có mặt, Diệp Oản Oản trực tiếp đem Đường Đường đưa đến chỗ Tư Dạ Hàn bên kia, để cho Tư Dạ Hàn dẫn Đường Đường đi du lịch cùng nhau tầm vài ngày. Đây là phương thức nhanh nhất để bồi dưỡng tình cảm sâu sắc với nhau đó nha!
Sau đó, Diệp Oản Oản liền bắt đầu chuyên tâm đi theo mấy vị thúc công, trưởng lão học tập công việc quản lý gia tộc.
Từ sớm trước đó, thời điểm tại Hoa quốc, nàng đã đi theo Tư Dạ Hàn học rất lâu, đối với những thứ này đã có kinh nghiệm, bắt tay vào thực hành vẫn tính là thuận lợi.
Nhiếp Linh Lung bên kia, nàng vẫn đang tiếp tục suy nghĩ biện pháp, để điều tra thế lực phía sau màn của cô ta.
...
Đêm khuya, bên trong một trang viên bí mật nào đó vùng ngoại ô.
Một lão già mặc áo đen từ bên trong mật thất đi ra, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Nhiếp Linh Lung đang ngồi ở trên ghế sa lon đánh cờ, "Nhiếp gia bên kia tiến độ như thế nào?"
Nhiếp Linh Lung mặt đầy vẻ ‘ta-đây-nắm-chắc’, "Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của ta."
Ông lão mặc áo đen hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy cũng không hẳn vậy chứ? Nhiếp Vô Ưu chân chính đã trở lại Nhiếp gia, lại rất được tín nhiệm, thậm chí còn đã chạm đến vị trí gia chủ tạm quyền."
Nhiếp Linh Lung nghe vậy, mặt đầy khinh thường, "Ngài quá đề cao cô ta rồi, bất quá chỉ là một tên phế vật mà thôi. Theo ta được biết, hiện nay, sức chiến đấu của Nhiếp Vô Ưu suy giảm mạnh, thậm chí không được 3, 4 phần lúc trước."
Ông lão mặc áo đen nghe vậy, nhất thời sắc mặt ngẩn ra: "Thật không?"
Tại Độc Lập Châu cấm sử dụng “vũ khí nóng”, lấy võ làm chủ, vì vậy sức chiến đấu đại biểu cho hết thảy.
Tồn tại như Cẩu Tạp Chủng kia, chỉ là một người, đã giống như là một cỗ máy giết chóc, có thể hủy diệt hơn phân nửa cao thủ của bọn họ. Không có bất kỳ người nào dám trêu chọc một kẻ mạnh như vậy.
Nếu như thật sự năng lực chiến đấu của Nhiếp Vô Ưu giảm mạnh, sợ là ngay cả tư cách đảm nhiệm vị trí gia chủ Nhiếp gia cũng không có.
Độc Lập Châu lấy võ làm chủ đạo, mà trong tứ đại gia tộc, Nhiếp gia lại càng là như vậy. Nhiếp gia là gia tộc có khả năng võ học cao nhất trong tất cả gia tộc. Năm đó lão gia chủ Nhiếp gia đã từng là cao thủ đứng đầu Độc Lập Châu. Năng lực chiến đấu đối với vị trí gia chủ kế nhiệm, là cực kỳ quan trọng.
Nhiếp Linh Lung nhẹ nhàng đánh xuống một quân cờ đen, ăn hết tất cả quân trắng, khóe miệng chậm rãi dãn ra: "Ngài yên tâm, vị trí của gia chủ Nhiếp gia, nhất định sẽ là của ta."
Nếu như hàng giả đó chết rồi, vậy thì không cần phiền phức như vậy nữa, cô sẽ tự mình đi đoạt lấy vị trí này!
"Như vậy là tốt nhất."
...
Mấy ngày sau, Diệp Oản Oản đi theo một đám trưởng lão và cao tầng gia tộc đi đến một nơi nào đó là sản nghiệp của Nhiếp gia thị sát.
Nhiếp Linh Lung cũng có mặt trên cùng một chiếc xe, tận chức tận trách mà đảm nhiệm vai trò trợ lý, báo cáo công tác cho Diệp Oản Oản, những ngày qua có thể nói là tương đối an phận. Vì vậy, Diệp Oản Oản hoàn toàn không tóm được chút nhược điểm nào của ả ta.