Diệp Oản Oản vội co rụt về phía sau, rút chân về.
Chỉ thấy cái dây giày bị tuột ra dưới cánh tay thon dài của thiếu niên được cột thành một cái nơ con bướm hoàn mỹ.
Đừng khẩn trương, tớ khopong có ác ý đối với cậu, chẳng qua là… Tư Hạ nói tới chỗ này lại chậm chạp không tiếp tục mở miệng.
Diệp Oản Oản dấu đi ánh mắt nghi ngờ, Chẳng qua là cái gì?
Chẳng qua là… Muốn ở lại bên cạnh cậu…
Diệp Oản Oản: …
Đang yên đang lành cậu lại muốn gây họa hay là cậu bị đột biến nữa vậy thiếu niên!
Nếu như lấy năng lực lý giải của cô không gặp trở ngại mà nói, lời này của Tư Hạ được coi là tỏ tình gián tiếp sao?
Diệp Oản Oản bất ngờ đứng tại chỗ, trong đầu hiện lên một ca khúc: Ở nơi đó hoa đào đang nở rộ…
Cô sống lại trên thế giới này rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì…
Nếu như nói trước khi sống lại là kiểu khó khăn, sau khi sống lại đơn giản là thăng cấp thành kiểu địa ngục!
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, hoa đào một đóa nối tiếp một đóa, còn một đóa so với một đóa kia đáng sợ hơn! Đóa trước mắt này thật là có thể nói bá vương hoa cấp độ sử thi!
Chẳng lẽ Tư Hạ giống như Lăng Đông, cũng thấy qua diện mạo thật sự của cô?
Dù sao gương mặt này của cô nhất định chính là hiểm họa không lường được!
Nhưng là, cô chắc chắn mấy ngày nay rất cẩn thận, tuyệt đối không có từ nhà trọ đi ra ngoài lộ ra bộ dáng không hóa trang, huống chi Tư Hạ cùng Lăng Đông khác nhau, lấy thân phận cùng mắt nhìn của hắn, cũng không vì vậy mà thái độ đột nhiên đối với cô phát sinh biến hóa lớn như vậy.
Trừ cái đó ra, Diệp Oản Oản đột nhiên nghĩ đến khác một loại khả năng, kiếp trước cô mặc dù đối với Tư Hạ không hiểu nhiều, nhưng cũng biết quan hệ của hắn với Tư Dạ Hàn vô cùng tệ hại, cơ hồ đến mức độ đối đầu gay gắt, chẳng lẽ là Tư Hạ phát hiện cô có quan hệ với Tư Dạ Hàn, sau đó chơi cái trò gì mà cướp nữ nhân của kẻ thù?
Suy nghĩ kỹ một chút, chính là tối hôm qua Tư Dạ Hàn mới tới trường học, sau đó ngày thứ hai thái độ của Tư Hạ đối với cô liền phát sinh biến hóa.
Nếu quả thật là như vậy, người này rốt cuộc chắc là có nhiều hận thù với Tư Dạ Hàn, ngay cả đối với cô cũng muốn xuống tay!
Vẻ mặt Diệp Oản Oản chân thành mà mở miệng nói, Bạn học Tư Hạ, bất luận rốt cuộc là cậu xuất phát từ loại mục đích nào, không cần phải đối xử ác với chính bản thân mình như vậy chứ? Xin cậu hãy nhìn kỹ mặt của tớ, lại suy nghĩ xem xét thật kỹ! Tớ đã nói với cậu, đây là bộ dáng hóa trang, tháo hóa trang ra đó chính là linh hồn sóng trùng kích! [chỗ này ad không rõ nghĩa lắm nên để nguyên văn nha, có thể là do bên cv dịch sai nghĩa]
Tư Hạ nhìn chằm chằm mặt của cô, khóe miệng giật một cái, dường như cũng là trải qua kịch liệt giãy giụa, sau đó kiên cường hít sâu một hơi, khôi phục thần sắc nhu hòa mở miệng nói, Không việc gì, xem quen liền có thể.
Diệp Oản Oản thật là muốn quỳ, nhức đầu không thôi mà nặn nặn mi tâm, nghiêm túc cẩn thận gằn từng chữ mở miệng nói, Tình cảm của tớ đối với bạn trai tớ so với kim loại còn kiên cố hơn, yêu như bàn thạch, núi không mòn, sông không cạn, sấm sét từng trận, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, là dám cùng quân tuyệt! Cho nên, hay là cậu buông tha tớ đi!
Nếu như Tư Hạ gặp phải người không phải là cô, lấy thân phận bối cảnh, giá trị nhan sắc cộng thêm kỹ thuật diễn xuất thế này, đoán chừng thật đúng là không có cô gái nào có thể từ chối được.
Nhưng bây giờ, không cần biết Tư Hạ rốt cuộc là ôm mục đích gì, chỉ sợ là hắn phải thất vọng, trên đầu chữ sắc có cây đao, cô cũng sẽ không cầm cái mạng nhỏ của mình ra đùa.
Nói xong cũng không để ý Tư Hạ rốt cuộc có phản ứng gì, vội vàng bỏ chạy.
Giữ khoảng cách sẽ tốt hơn!
Mãi đến lúc chạy ra thật xa, Diệp Oản Oản mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ ngẩng đầu một cái liền thấy một người so với Tư Hạ còn không muốn thấy hơn.
Thẩm Mộng Kỳ dáng vẻ vội vã hướng phía cô chạy tới, Oản Oản! Cuối cùng tớ cũng tìm được cậu!
Tìm tớ có việc gì sao?
Thẩm Mộng Kỳ kinh ngạc nói, Cậu còn không biết sao? Mau nhìn forum của trường đi! Chuyện của cậu cùng Tư Hạ đều đã truyền khắp nơi rồi!