Sau khi sự tê ngứa và đau đớn trong cơ thể đi qua, tiếp theo là nỗi thống khổ y như bị núi lửa giày vò, quả thật là làm cho người ta đau đến không muốn sống.
Diệp Oản Oản cũng không biết là mình làm cách nào để cố giữ vững sự mạnh mẽ và bình tĩnh trước mặt mọi người như vậy nữa.
Nhiếp Vô Danh đáng chém ngàn đao!
Nói cho cùng, nếu không phải là con hàng kia ăn hai đầu, nàng cũng sẽ không dính phải loại Cổ độc không biết từ đâu mà ra này.
Bọn hắn bây giờ ngược lại thì hay rồi, trực tiếp phủi mông rời đi, ngay cả tính mạng của nàng cũng đều sắp bị liên lụy rồi.
Giờ phút này, người đàn ông đặt ly trà trong tay xuống, hướng về phía cô gái nhìn lại: "Bạch Minh chủ, có chuyện gì mời nói thẳng."
"Nói thẳng? Nha..." Diệp Oản Oản nghe vậy gật đầu một cái, ngay sau đó mở miệng hỏi, "Tu La Chủ đại nhân, anh có mệt không?"
Thần sắc nam nhân có chút ngơ ngác.
Diệp Oản Oản đi qua ngồi bên cạnh, nâng cằm lên giải thích, "Nếu như anh cảm thấy mệt mà nói, chi bằng chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi một lát rồi lại trò chuyện tiếp?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Nam nhân trầm mặc chốc lát, chợt mở miệng: "Không cần."
Biểu cảm của Diệp Oản Oản cũng không ngoài dự đoán, chẳng qua là thần sắc có chút tiếc nuối, ánh mắt toát ra ánh lửa khóa chặt trên người của chàng trai, chậm rãi mở miệng nói, "Đã như vậy... Tôi đây cũng chỉ có thể... Tiên lễ hậu binh vậy!!"
Diệp Oản Oản nói xong, vội vàng không kịp chuẩn bị, liền nghiêng người sang, một giây kế tiếp, đôi môi mềm mại không chút do dự hướng về phía người đàn ông hôn lấy…
Khi đôi môi bé bỏng non mềm của thiếu nữ đưa sang, thần sắc chàng trai rốt cuộc có thay đổi, con ngươi đen nhánh lạnh giá chợt co rúc lại. Đôi tay anh khẽ đưa lên một chút, dường như muốn đem cô gái đẩy ra, nhưng cuối cùng lại ngừng ở giữa không trung.
Đại khái trôi qua mấy giây, chàng trai rốt cuộc mới đem cô gái đẩy ra, thanh âm trầm thấp khàn khàn tựa hồ có chút căng thẳng: "Bạch Minh chủ, xin tự trọng."
Diệp Oản Oản tức khí thở nhẹ: "..." Tự trọng cái em gái anh đấy!!
Nếu như người trước mặt thật sự là Tư Dạ Hàn, mà anh lại còn cố ý giấu giếm thân phận với nàng; Với tâm tính của Tư Dạ Hàn, nàng tuyệt đối không chơi thắng được anh ta.
Sau khi ý thức được một điểm này, trong lòng của Diệp Oản Oản tràn đầy cảm giác thất bại.
Nơi buồng tim đột nhiên truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, sắc mặt của Diệp Oản Oản trắng bệch như tờ giấy, dùng sức ôm lấy vị trí tim, "A a a…"
"Em..." Chàng trai lập tức đem thân thể lảo đảo như muốn ngã của cô gái đỡ lấy.
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn có chút khó coi, chẳng lẽ nàng thật sự trúng cái loại Cổ độc chưa từng nghe qua này…
Diệp Oản Oản nuốt xuống máu tanh trong miệng, hít sâu một hơi ngồi dậy, "Tu La Chủ đại nhân, xin trở về đi."
Chàng trai nghe vậy hơi nhíu mày.
Diệp Oản Oản nhễ nhại mồ hôi lạnh trên trán, cười một tiếng, mở miệng nói, "Quả thực xin lỗi, không dối gạt Tu La Chủ đại nhân, tôi hôm nay quả thật không tiện tiếp đãi, cái gã Viên gia chủ kia hạ Cổ độc Tình Đầu Ý Hợp đối với tôi, nhất định phải trong khoảng thời gian 12 giờ cùng với người trong lòng của tôi kết hợp mới có thể giải được Cổ độc, hiện tại... còn dư lại 2 giờ!!"
Nghe đến đó, sắc mặt của Tư Dạ Hàn đã hoàn toàn biến sắc.
Giọng nói của Diệp Oản Oản, không giống như nói láo, mà phản ứng của thân thể nàng cũng không làm giả được.
Nếu như bây giờ anh không giúp nàng giải độc, nàng có thể sẽ chết.
Nếu như anh giúp nàng giải độc, thân phận rất có thể sẽ bị bại lộ.
Nàng hiện nay đã cực kỳ hoài nghi anh…
Diệp Oản Oản: "Quả thực xin lỗi, tôi có thể phải đi tìm người giải độc trước."
Lời này của Diệp Oản Oản, quả thật là không có gì khác biệt với nói: "Tôi muốn trước tiên muốn đi tìm một người mình yêu thích để giải độc" cả.
Ngón tay đang đỡ lấy cô gái của Tư Dạ Hàn đột nhiên nắm chặt…
Đúng lúc này, nơi cửa dường như truyền tới tiếng người râm ran.
"Bắc Đẩu, Thất Tinh! Tiểu Phong đâu? Hai người các cậu đứng ở chỗ này làm cái gì? Cánh cửa này làm sao lại khóa lại vậy?" Thu Thủy vội vã chạy tới, nhìn thấy mắt tình cảnh trước mắt, không hiểu liền dò hỏi.