Mang khăn choàng làm bếp, Diệp Mộ Phàm gật đầu liên tục, "Con gái con lứa, làm sao có thể làm những việc nặng này được, để đó anh làm cho!"
Diệp Oản Oản đầy bất đắc dĩ, chỉ có thể chấp nhận số phận bị “đuổi” ra ghế sa lon ngồi.
Diệp Thiệu Đình cả đêm như có gì muốn nói rồi lại thôi, lúc này ho nhẹ một tiếng, ngồi vào bên cạnh con gái, mở miệng hỏi dò, "Oản Oản, Tiểu Cửu, cậu ta... khục, ý cha nói, là Tư tổng sao rồi? Sao gần đây không thấy cậu ta đâu?"
Bạn trai của con gái nhà mình, lại là Tổng Giám đốc Tập đoàn Tư Thị! Cho tới bây giờ, Diệp Thiệu Đình vẫn cảm thấy giống như là mình đang nằm mơ.
Diệp Oản Oản cắn trái táo, mở miệng đáp, "Gần đây anh ấy rất bận rộn, không ở trong nước, mai mốt có gì để con dẫn ảnh về nhaaa...!"
Diệp Thiệu Đình rầu rĩ thở dài, "Cái đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy mà lại có thể lừa gạt chúng ta."
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng đáp, "Cha, con cũng không lừa gạt mọi người mà, chẳng phải đúng là anh ấy làm việc ở Tập đoàn Tư thị sao?"
Diệp Thiệu Đình bất đắc dĩ nhìn con gái một cái, "Con đó, cũng không biết là con giống ai nữa, lá gan càng ngày càng lớn!"
"Đó là đương nhiên! Cha nghĩ mà xem, hổ phụ không sinh khuyển nữ!" Diệp Oản Oản vội vàng vuốt mông ngựa.
"Hic, xem con kìa! Cái anh chàng Tư tổng đó, quyền cao chức trọng! Cậu ta có nghiêm túc trong chuyện tình cảm với con hay không?" Lương Uyển Quân lo lắng hỏi.
Nghe tiếng, Diệp Thiệu Đình trợn mắt nhìn Lương Uyển Quân một cái: "Em xem em nói cái gì vậy! Con gái anh có thân phận gì, chưa nói tới Chư Thần Thời Đại và Hoàng Thiên Giải Trí, thì con bé còn là Boss của Công ty Tinh Thần! Chẳng lẽ còn không xứng với cái gã Tư Dạ Hàn đó sao? Đùa!"
"Dạ dạ dạ, anh nói có lý!" Lương Uyển Quân khẽ mỉm cười.
Diệp Oản Oản nhìn một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, thần sắc hơi khựng lại một chút.
Cho dù là đã biết chân tướng thân thế của mình, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy có chút xa cách về tình cảm đối với “cha mẹ” ở Diệp gia cũng như Diệp Mộ Phàm cả.
Bọn họ đã lấp đầy một khoảng trống vô hình về tình cảm gia đình, đem lại cho nàng một cảm giác thật ấm áp.
Trước đó, nàng đã âm thầm để cho người đi điều tra về Diệp Oản Oản, biết được Diệp Oản Oản “chân chính” đã bỏ mình trong đợt khủng bố năm đó.
Thật ra thì nàng cũng có chút do dự, không biết có nên nói cho bọn họ biết chân tướng hay không. Nhưng một phần, trước mắt nàng cũng không xác định rõ ngọn nguồn sự tình, không biết giải thích như thế nào, mặt khác, nàng thật sự lo lắng cho bọn họ, sợ là bọn họ sẽ không tiếp nhận nổi.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao nàng cũng đã thay thế thân phận của Diệp Oản Oản.
Xuất phát từ sự áy náy, và cả trách nhiệm, còn có sự ấm áp mà bọn họ mang lại cho nàng. Cho dù cũng không phải là Diệp Oản Oản chân chính, nhưng nàng cũng sẽ nhất định bảo vệ Diệp gia cẩn thận, đảm bảo cho bọn họ sống hạnh phúc sung túc suốt một đời.
Lúc này, Diệp Mộ Phàm vểnh tai lên, vội vã tới sát bên cạnh hóng, trong tay còn cầm cái vá bới cơm, "Cái gì? Bận rộn công việc? Cho dù có bận rộn công tác đi nữa, nhưng có quan trọng bằng bạn gái hay không? Oản Oản à, anh nói cho em biết, em ngàn vạn lần chớ tin mấy cái lý do lý trấu kiểu bận rộn công việc như vậy! Nhất định phải để ý thật kỹ hắn ta, tránh cho hắn phạm sai lầm ở bên ngoài! Chẳng thà tin rằng trên đời này có quỷ, cũng đừng tin những lời ngọt ngào trong miệng lũ đàn ông!"
Diệp Oản Oản nghe vậy xạm mặt lại. Thôi cho em xin, anh cũng là đàn ông đấy, lại đi nói về cánh đàn ông như vậy sao?
"Cho nên, còn không phải là ngày mai em sẽ đi tìm anh ấy hay sao?!" Diệp Oản Oản lười phỉ nhổ hắn, thuận miệng nói hùa theo.
Bây giờ, nàng phải rời khỏi Hoa quốc, trở về Độc Lập Châu, đương nhiên cần có một cái cớ. Cho nên nàng dứt khoát nói với người nhà rằng mình muốn đi tới chỗ của bạn trai.
Sự thật chứng minh, cái cớ này quả thật là rất hợp lý.
"Ừm ừm, vậy thì được rồi, nhất định phải trông chừng bạn trai thật cẩn thận! Công ty bên này có anh ở đây, anh cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho cha mẹ, em cứ yên tâm!" Diệp Mộ Phàm luôn miệng tuôn một tràng “anh-thề!-anh-hứa!-anh-đảm-bảo!!”
Lương Uyển Quân ánh mắt hiền hòa nhìn con gái, "Mặc kệ anh chàng Tiểu Cửu kia có thân phận gì, mẹ cũng thấy cậu ta rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt, hai người rất dễ sống hòa hợp cùng nhau.
Huống chi Oản Oản, cũng tới lúc con tính tới chuyện chung thân đại sự của mình rồi! Cũng nên yêu đương các kiểu, đi ra ngoài chơi, thả lỏng một chút. Chuyện trong nhà và chuyện của công ty không cần quan tâm!"
Diệp Thiệu Đình cũng vuốt cằm nói, "Không sai, những chuyện khác giao cho cha và anh con là được rồi, con cứ yên tâm mà đi chơi."
Đối với con gái, Diệp Thiệu Đình vẫn luôn có cảm giác mình mắc nợ con bé, cho nên vẫn luôn tìm cách đền bù cho con.
Trên mặt Diệp Oản Oản tràn ngập cảm giác ấm áp, "Cảm ơn cha mẹ!"
Yên tâm... Nàng nhất định sẽ bắt được “người nào đó” quay trở về!