Vậy mà phản ứng của anh lại bình tĩnh như vậy, cũng không phát hiện cô đang tức giận sao?
"Không phải đáp chuyến bay khuya sao?" Tư Dạ Hàn hỏi.
Diệp Quán Quán từng bước từng bước đi tới trước bàn làm việc của Tư Dạ Hàn, "Pằng" một tiếng đưa bàn tay vỗ lên bàn làm việc, "Thế nào? Em trở lại sớm, làm hỏng chuyện tốt của anh, anh rất thất vọng sao?"
Mặt Tư Dạ Hàn lộ vẻ không hiểu: "Cái gì?"
Diệp Quán Quán xù lông: "Anh còn giả bộ! Người phụ nữ kia, người nào tiến cống cho anh? Buổi tối khuya, trò chuyện rất mở lòng đúng không!"
Con ngươi Tư Dạ Hàn u ám: "Phụ nữ?"
Diệp Quán Quán thấy bộ dáng anh như thể cái gì cũng không biết, kém chút bị tức chết, "Đúng, cái cô thư kí vừa rồi đấy! Từ ăn mặc đến kiểu tóc người phụ nữ kia đều giống em, phong cách thần thái đều cố ý bắt chước em! Đến diện mạo còn giống em tới ba phần! Đừng nói với em, anh lại không nhận ra có người cố ý tiến cống người phụ nữ này cho anh!"
Tư Dạ Hàn trực tiếp trả lời: "Không có."
Diệp Quán Quán giận đến ngẹn lời, lần nữa vỗ mạnh cái bàn: "Gạt quỷ hả! Giọng nói của người phụ nữ này rất nhỏ nhẹ, còn có đôi mắt quyến rũ cũng quẳng rồi, anh lại không biết cô ta đang quyến rũ anh sao?"
Tư Dạ Hàn yên lặng liếc nhìn Diệp Quán Quán mấy giây.
Cô gái giận đến hai gò má ửng đỏ, đáy mắt như đang có ánh lửa bùng cháy, ánh mắt sinh động sáng ngời, đẹp đến rung động lòng người. . . . . .
Điều làm cảm xúc của anh cuồn cuộn nhất là . . . . .
Cô đây là đang. . . . . . Tức giận?
Nhìn Diệp Quán Quán đang tức giận, Tư Dạ Hàn chậm rãi vươn tay, giữ lại cái ót cô gái, sau đó hướng về miệng của cô. . . . . .
Đột nhiên bị hôn Diệp Quán Quán mở trừng hai mắt, vẻ mặt ngu ngơ, sau đó thở phì phò một tay dùng sức đẩy người ra, nhưng không đẩy được, vẫn bị người đàn ông khóa trước ngực, vì vậy tức giận nói: "Anh làm gì thế?"
Thanh minh một lần nữa! Cô đang tức giận có biết không! Có thể nghiêm túc một chút hay không!
Ánh mắt Tư Dạ Hàn là một mảnh u ám, một giây kế tiếp, lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại của cô gái, âm thanh chôn vùi giữa răng môi cô: "Em quyến rũ anh."
Khi tiếp xúc được cánh môi cô gái, tựa như tìm được thứ thuộc về mình, tâm tình nhung nhớ mấy ngày nay, lập tức lấy được trấn an. . . . . .
Diệp Quán Quán: ". . . . . . !"
Gì?
Cô quyến rũ anh khi nào?
Dây thần kinh trong não bộ người đàn ông này hoạt động như nào?
Lại còn trả đũa!
Nhiều ngày không thấy, sự lạnh lùng của người đàn ông hóa thành hư vô, hôn càng ngày càng kịch liệt, giống như nhóm lửa, như muốn thiêu cháy cô vậy.
Diệp Quán Quán thiếu chút nữa thì bị sắc đẹp mê hoặc, sau một lúc lâu mới có thể tỉnh táo lại, thẳng người, tiếp tục tố cáo: "Không cho dùng mỹ nhân kế với em! Em đi công tác mệt nhọc, kết quả anh lại cắm sừng em! Anh đối xử với em không tốt chút nào!"
"Anh cũng không chú ý cô ta mặc cái gì, phong cách thần thái như thế nào, diện mạo ra sao." Tư Dạ Hàn mở miệng.
Diệp Quán Quán đang muốn nói "Anh mù sao", liền nghe thấy Tư Dạ Hàn dừng một chút, tiếp theo đó mở miệng: "Anh đang nhớ em."
Diệp Quán Quán: ". . . . . ."
Ách! Lời tỏ tình đột ngột. . . . . .
Mặc dù lý do này thật sự là có chút miễn cưỡng, nhưng mà, lấy tình thương của Tư Dạ Hàn, dường như có thể thật sự như vậy?
Cho nên nói, chẳng lẽ người sau lưng người nữ thư ký kia hao tốn tinh lực lớn mới tìm được một người như vậy, kết quả Tư Dạ Hàn vốn không chú ý tới người ta sao?
Sau khi suy tư một lát, Diệp Quán Quán cảm thấy, có độ tin cậy vô cùng cao.
"Được rồi, hôm nay miễn cưỡng tin tưởng anh một lần. . . . . ." Diệp Quán Quán ho nhẹ một tiếng, sau đó mạnh mẽ cảnh cáo: "Anh mà dám tìm phụ nữ sau lưng em, vậy thì em sẽ dám mang một đứa con riêng trở lại!"