Sau khi tiếng nhạc hơi lắng lại một chút, nam nhân lẳng lặng nhìn cô gái đối diện, đáy mắt giống như có cả núi băng và núi lửa đang dung hòa vào nhau, mở miệng nói: "Bạch Minh chủ đối với mỗi người đàn ông đều là như thế sao?"
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, nhấp miếng rượu, hơi hơi nhíu mày, "Tôi có thể lý giải thành Tu La Chủ đại nhân là đang ghen phải không?"
Nam nhân hơi trầm mặt đi, trực tiếp né tránh câu hỏi này, "Bạch Minh chủ hẹn tôi có chuyện gì?"
Diệp Oản Oản tỏ vẻ đầy kinh ngạc, "Một cô gái yếu đuối như tôi, giữa đêm hẹn anh tới quầy rượu, còn có thể có chuyện gì? Chẳng lẽ... Tôi theo đuổi anh như vậy còn chưa đủ rõ ràng hay sao?"
Tu La Chủ: "..."
Khương Viêm: "...!!!" Yêu nữ!
Diệp Oản Oản lộ ra vẻ tiếc nuối, "Được rồi... Là lỗi của tôi. Tôi hẳn là nên thổ lộ rõ ràng một chút!"
Nói xong nàng đột nhiên đứng lên, đi về phía sân khấu!
Diệp Oản Oản đi tới bên cạnh chuyên viên chỉnh âm thanh, nói khẽ với hắn mấy câu, không rõ là câu gì.
Chuyên viên âm thanh gật đầu liên tục, ngay sau đó âm nhạc ở quán bar được đổi thành một ca khúc khác.
Diệp Oản Oản cầm lấy micro, đi lên trên sân khấu, trong tay cầm theo một cây đàn ghita vừa mượn được.
"Các vị, chào buổi tối ~ ~" Diệp Oản Oản ngồi xuống chiếc ghế biểu diễn trên khán đài, chúm môi cười một tiếng.
"Huýt huýt huýt ——!!!" Nơi dãy bàn ở giữa của đám người Không Sợ Minh, mọi người nhất thời hoan hô, rít gào, huýt sáo ầm lên.
"Mịa nó, mịa nó, mịa nó! Minh chủ muốn làm cái gì?"
"Không hổ là Phong tỷ của đệ! Đệ biết ngay tối nay tỷ nhất định sẽ làm ra chuyện lớn! Quả nhiên quyết định tới hộ vệ (hóng tin bát quái) quả là quá chính xác mà!"
...
"Tiếp theo, tôi muốn hát một bài, tặng cho một vị… bằng hữu ngốc nghếch." Diệp Oản Oản nói xong, dưới ánh đèn lóa mắt, con ngươi sáng chói mỉm cười nhìn về một hướng khác ở dưới sân khấu.
"Gào gào gào ——!!"
Đệt đệt đệt! Minh chủ không phải là muốn ngay trước mặt mọi người tỏ tình cùng với Tu La Chủ đi!
Đây chính là Tu La Chủ đó!
Minh chủ đây là muốn lên trời sao!
"Chủ thượng... Ả Bạch Phong này! Quả thật là quá càn rỡ!" Dưới đài, Khương Viêm cũng đã gần muốn tức điên rồi. Bất đắc dĩ, ông chủ nhà mình không nói lời nào, hắn cũng không có cách nào hành động thiếu suy nghĩ.
Giờ phút này, con ngươi sâu không thấy đáy của chàng trai đang chuyên tâm không phút giây nào rời khỏi người cô gái.
Cô gái nhẹ nhàng gảy cây đàn ghita xuống một cái để chỉnh âm.
Bài hát này thời điểm nàng còn ở Hoa quốc, trong lúc rảnh rỗi tiện tay học. Hiện tại suy nghĩ một chút... Nói chung có vẻ thật thích hợp!!
Một khúc nhạc dạo sinh động hoạt bát vang lên.
Diệp Oản Oản ôm lấy đàn ghita, nhắm mắt lại, đầy tập trung hát ra câu thứ nhất, "Anh có một loại sức hấp dẫn, đánh vỡ khoảng cách thời không. Em hiểu được, không bỏ được anh, không thể quên được anh, mỗi thành phố đều có ký ức về anh..."
Cô gái ăn mặc một bộ đồ bình thường thoải mái, cột tóc đuôi ngựa đơn giản, tùy ý ngồi ở nơi đó, da thịt trắng nõn như ngọc ở dưới ánh đèn quả thật giống như tỏa vạn ánh hào quang trong đêm.
Một khắc kia, khi nàng nhắm mắt mở miệng hát lên, phảng phất như ánh sáng của toàn thế giới đều rơi vào trên người của nàng.
"Mỗi thành phố có ký ức về anh, coi như là trăng sáng va chạm vào Địa Cầu, cũng muốn ở chung một chỗ. Thế giới này thật đẹp, cũng không hoàn mỹ bằng anh..."
Hát đến câu "Thế giới này thật đẹp, cũng không hoàn mỹ bằng anh" này, Diệp Oản Oản mở mắt, ánh mắt giống cả một dải ngân hà, cả một bầu trời đêm lung linh nhìn về phía một “góc nào đó” của quán bar.
Bá Vương Hoa Lạc Lâm Na hai gò má đỏ bừng, che lấy trái tim nhỏ đập thình thịch thình thịch của mình: "A a a a! Lão nương bị tán đổ rồi! Lão đại cũng quá sát gái đi!"
"Sau cơn mưa cuối hẻm, tường vi kia nở rộ, tình yêu này thật đẹp, giống như ánh nắng chiều, tựa vào vai của em, anh sẽ không mất ngủ..."
Dưới đài, không một ai chú ý tới, trong con ngươi như băng sơn giá rét kinh người của chàng trai kia, là một sự ôn nhu xưa nay chưa từng có…