Bên trên hòn đảo rộng lớn kia, có những con đường mòn đầy cát sỏi đan xen chằng chịt với nhau. Chính giữa trung ương đảo là một tòa ngục giam to lớn, xung quanh được bọc kín bởi những thanh sắc đúc được đặc chế riêng, không một ai có thể đi vào, cũng như không một ai có thể đi ra.
Giờ phút này, một chàng trai trẻ tuổi đang cầm lấy cái cuốc, đang không ngừng đào đào xới xới cái gì, cứ như là muốn đào một đường hầm vượt ngục, dùng sức của một người đào ra một con đường tự do.
"Ha ha ha, nhóc con, ngươi mới vừa vào không bao lâu, đợi thời gian dài một chút, ngươi sẽ tập thành thói quen thôi."
"Không sai, nếu như đào giống như ngươi vậy liền có thể đi ra ngoài, chúng ta đã sớm đi ra ngoài, cần gì phải chờ tới bây giờ."
Một bên, mấy người đàn ông trung niên nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi phía trước, bất đắc dĩ lên tiếng nói.
Nghe tiếng, chàng trai trẻ có chút tuyệt vọng đem cái cuốc quăng mạnh xuống đất.
"Tiểu tử, ngươi tên là gì?"
Một người đàn ông trung niên cầm đầu lên tiếng hỏi.
Chàng trai trẻ yên lặng chốc lát, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Tư Hạ."
"Tư Hạ?"
Nghe tiếng, mấy người đàn ông trố mắt nhìn nhau. Họ Tư...
"Chẳng lẽ ngươi là người của Tư tộc?"
Toàn bộ Độc Lập Châu, họ Tư chỉ có thể đến từ Tư tộc.
"A, tôi nào tính là người của Tư gia gì chứ...."
Khóe miệng Tư Hạ khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khổ.
"Tư Hạ huynh đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi làm sao lại bị bắt tới nơi này?"
Người trung niên cầm đầu nhìn về phía Tư Hạ, hơi nhíu mày.
Nơi này, là vùng đất của sự tuyệt vọng.
Thế nhân đều cho là, Võ Đạo Liên Minh Công Hội, có một tòa ngục giam trong lòng đất. Một tầng cuối cùng, nhốt trọng phạm có quyền thế, cùng hung cực ác. Nhưng mà... ở chỗ này, mới thật sự là nơi giam giữ kinh khủng nhất của Võ Đạo Liên Minh Công Hội.
"Tên của cha ta tại Độc Lập Châu, hẳn gọi là Tư Vô Thiên."
Chỉ chốc lát sau, Tư Hạ đáp lời.
"Tư Vô Thiên, không phải là cái tên phản đồ Tư tộc tiếng xấu vang xa sao... Ngươi là con của hắn?"
Mấy người đàn ông trung niên thần sắc kinh ngạc.
Tư Vô Thiên năm đó ở Độc Lập Châu, cũng coi như có danh tiếng không nhỏ. Nhất là sau khi bị trục xuất ra khỏi Tư gia, danh tiếng càng ngày càng lớn.
Nhưng mấy năm gần đây, Tư Vô Thiên thật giống như đã rời khỏi Độc Lập Châu, mai danh ẩn tích.
"Vốn dĩ, ta tới Độc Lập Châu tìm cha ta, thuận theo đầu mối đó tìm tới Tư gia. Nhưng bọn họ nói ta là con của tội nhân, để cho Võ Đạo Liên Minh Công Hội bắt ta giam vào cái địa phương quỷ quái này." Hàn quang trong mắt Tư Hạ lóe lên.
Sau khi biết được ngọn nguồn, mấy người đàn ông trung niên thở dài. Nếu là như vậy, người Tư tộc không đem Tư Hạ đánh chết tại chỗ, đã vạn hạnh lắm rồi, còn có cái gì để mà oán trách!
...
Giờ phút này, bên trên toàn bộ đảo, tiếng người huyên náo.
Có tin tức đồn rằng, bọn họ trước đó ở trên đảo có gặp được Kỷ Tu Nhiễm, Kỷ Hoàng.
"Ngay cả Kỷ Hoàng đều bị bắt đến nơi quỷ quái này sao? Chuyện này làm sao có thể!"
"Không thể tin được, ngay cả nhân vật như Kỷ Tu Nhiễm đều..."
"Không chỉ riêng Kỷ Hoàng, còn có thủ lĩnh Thiên Kiêu, Hải Đường!"
"Thiên Kiêu? Lão đại ca của Không Sợ Minh? Hải Đường lại cũng có thể bị bắt sao..."
"Một bên là Kỷ Hoàng, một bên là Thiên Kiêu, hai thế lực lớn này là những tồn tại cao cấp nhất của Độc Lập Châu, tại sao có thể như vậy!"
"Ồ, xem ra, thời tiết Độc Lập Châu thật sự muốn trở trời rồi."
...
Một nơi cũ nát, hơi có chút tối tăm, bên trong khắp phòng giam tản ra mùi ẩm mốc.
Trên khuôn mặt đẹp mắt của chàng trai, mang theo một vẻ tái nhợt không có tí máu nào.
Cô gái nhìn chàng trai chằm chằm, chân mày nhíu lại thật chặt.