Lương Mỹ Huyên lạnh lùng chế giễu lên tiếng, "Quả thật là nực cười! Chứng cớ? Ngươi có thể có chứng cớ gì? Chẳng lẽ chiếc nhẫn còn có thể nói chuyện? Ngươi nói là của ngươi, chính là của ngươi sao?!"
Diệp Oản Oản cười một tiếng, "Thực xin lỗi, nhị thẩm, chiếc nhẫn này, nó quả thật sẽ biết "nói chuyện"."
Lương Mỹ Huyên: "Ta thấy là ngươi cố tình gây sự!"
Diệp Oản Oản không để ý đến sự giễu cợt của Lương Mỹ Huyên cùng ánh mắt khác thường của người chung quanh: "Tôi muốn hỏi lại nhị thẩm một lần nữa, bà xác định, đây là nhẫn đính hôn của Diệp Y Y thật sao?"
Lương Mỹ Huyên trợn mắt nhìn nàng một cái, "Nói nhảm, chiếc nhẫn này dĩ nhiên là của Y Y chúng ta đấy! Diệp Oản Oản, ngươi không cần lại dùng lời ngon tiếng ngọt nữa! Đây chính là sự thật, không cách nào chối cãi nữa!"
"Ồ?" Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, ngay sau đó, từ trong tay Hoàng Minh Khôn cầm lấy chiếc nhẫn kia, khẽ mở miệng nói, "Như vậy, mời nhị thẩm giải thích một chút, tại sao trên chiếc nhẫn đính hôn của Diệp Y Y, lại sẽ khắc tên của tôi?"
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản nói ra, biểu tình trên mặt Lương Mỹ Huyên bỗng cứng đờ, "Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
Diệp Oản Oản trực tiếp đem chiếc nhẫn đưa cho Diệp Hồng Duy ở bên cạnh, "Ông nội, bà nội, các người có thể nhìn một chút, bên trong chiếc nhẫn, có khắc chữ gì?"
Diệp Hồng Duy vội vàng xít lại gần nhìn xem, ngay sau đó cũng biến sắc, "Chuyện này... Bên trong chiếc nhẫn này, có khắc một chữ ‘Oản’..."
Đàm Nghệ Lan thần sắc cũng cả kinh, "Đúng là chữ Oản! Mấy con số phía sau, tựa hồ là sinh nhật của Oản Oản!"
"Chuyện này là không thể nào!" Lương Mỹ Huyên liền chộp một phát, đoạt lấy chiếc nhẫn
Sau khi thấy rõ chữ khắc bên trong chiếc nhẫn, cũng thoáng cái sợ ngây người...
Chung quanh không ít tân khách cũng nhón mũi chân lên nhìn, nhất thời không ít người đều thấy trên mặt nhẫn quả thật có khắc tên của Diệp Oản Oản...
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt.
"Thật đúng là có khắc một chữ Oản nha! Hơn nữa ngay cả sinh nhật cũng đều có!"
"Chuyện này... Vật này nhất định là của Diệp nhị tiểu thư, không sai chứ? Nếu không trên nhẫn đính hôn của Diệp Y Y làm sao lại có thể khắc tên của Diệp Oản Oản được?"
"Cho nên, như vậy là Diệp nhị tiểu thư đã nói thật? Nhưng mà, với thân phận của Lương Mỹ Huyên, làm sao lại sẽ làm ra loại chuyện này chứ?"
"Thân phận của Lương Mỹ Huyên? Cậu quên lúc trước Lương Mỹ Huyên làm thế nào vào được Diệp gia đúng không? Lương Mỹ Huyên là em gái của Lương Uyển Quân, ban đầu chẳng qua chỉ là ở nhờ Diệp gia mà thôi, sau đó không biết làm sao lại thông dâm với lão nhị Diệp gia Diệp Thiệu An.
Diệp Thiệu An lúc đó còn không quyền không thế, Lương Mỹ Huyên cái loại nhị thiếu nãi nãi đương nhiên càng không mỡ để vớt. Phải nói là loại chuyện thuận tay dắt dê này, cũng không phải là không có khả năng làm ra!"
"Chậc chậc, hiện tại Diệp gia lão nhị đang nắm quyền, một tay che trời. Nếu không phải là phía sau chiếc nhẫn này có khắc chữ, hôm nay Diệp nhị tiểu thư sợ là có miệng cũng không giải thích được..."
...
Nghe được lời đàm tiếu của tân khách chung quanh, sắc mặt của Lương Mỹ Huyên càng ngày càng khó coi, mặt không cách nào tin được nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia.
Bà ta nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao trên chiếc nhẫn này lại có thêm tên của Diệp Oản Oản!
Ngay cả Diệp Y Y cùng Hoàng Minh Khôn cũng hoàn toàn trợn tròn hai mắt, còn có Cố Việt Trạch cũng vậy, thần sắc vô cùng ngạc nhiên.
Chiếc nhẫn này... Rõ ràng là đích thân hắn mua... Làm sao lại sẽ khắc tên của Diệp Oản Oản?
Lương Mỹ Huyên ánh mắt âm vụ hướng về Hoàng Minh Khôn trừng mắt một cái, hỏi hắn là chuyện gì xảy ra. Hoàng Minh Khôn lại cũng vô cùng mơ hồ, hoàn toàn không biết là có chuyện gì?
Diệp Oản Oản nhìn thấy sắc mặt Lương Mỹ Huyên càng lúc càng đơ, ung dung mở miệng nói, "Nhị thẩm, tôi đã sớm nói rồi, đừng để cho sự tình quá mức khó coi là tốt rồi."