Tiếp đến sẽ là giai đoạn tuyên truyền đầy bận rộn, khoảng thời gian tiếp theo này nàng phải dẫn theo Lạc Thần cùng Cung Húc đi khắp nơi quảng bá, bay đến các thành phố để tuyên truyền cho bộ phim.
Cũng còn may Giang Yên Nhiên bên kia có cây đại thụ như đạo diễn Bồng chống lưng, cơ bản không cần nàng bận tâm, nếu không chính nàng mọc ra thêm mấy cái tay nữa cũng không đủ dùng.
"Em đến công ty đây!" Diệp Oản Oản ăn thật nhanh bữa sáng, sau đó tạm biệt cùng Đường Đường và Tư Dạ Hàn.
Đường Đường nhu thuận tiễn mẹ rời đi, sau đó dẫn Đại Bạch bí mật di chuyển ra ngoài.
Trong thư phòng.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn hơi trầm xuống nhìn một xấp tài liệu Hứa Dịch vừa đưa tới.
Người giật dây Tư Minh Lễ, ẩn giấu còn muốn sâu hơn cả trong tưởng tượng của hắn.
Hứa Dịch sau khi do dự một chút, thử thăm dò mở miệng hỏi, "Cửu gia, có khả năng là…đại thiếu gia bên kia hay không?"
Tư Dạ Hàn: "Không phải là hắn."
Nghe giọng nói của Tư Dạ Hàn, đúng là chưa bao giờ hoài nghi tới đám người đại thiếu gia cùng Tư Hạ.
Đối với điểm này, Hứa Dịch thật ra vẫn luôn không hiểu được.
Theo lý thuyết, Tư Bá Ý - vị đại ca cùng cha khác mẹ của Tư Dạ Hàn - hẳn nên là đối tượng tình nghi lớn nhất. Bên kia cũng có dị động trong bóng tối rất nhiều. Mặc dù Tư Bá Ý luôn tỏ vẻ hèn yếu vô dụng, nhưng đứa con trai hắn, Tư Hạ cũng không phải như vậy.
Nhưng Tư Dạ Hàn lại từ đầu tới cuối đều không hề hoài nghi Tư Hạ, ngược lại vẫn luôn một mực chiếu cố cho hắn ta.
Tư Hạ vốn đối chọi rất gay gắt với Cửu thúc Tư Dạ Hàn, thường xuyên gây tai vạ, nhưng nửa năm gần đây, lại đúng là yên phận không ít. Thậm chí ngay cả mặt mũi cũng đều rất hiếm khi lộ ra, cũng không biết là do nguyên nhân gì.
...
Đại khái là bởi vì tối hôm qua uống canh giải rượu hiệu quả không tệ, Diệp Oản Oản sau khi rời giường tinh thần tốt vô cùng, không nhức đầu cũng không khó chịu, sau khi thay quần áo xong liền lập tức tới công ty dự một buổi họp quan trọng.
Kế hoạch tuyên truyền tiếp đến phải nhanh chóng được thảo luận và thống nhất xong với mọi người.
Đường đi có chút kẹt xe, Diệp Oản Oản đến nơi hơi trễ một chút. Trong phòng họp, đám người Diệp Mộ Phàm đã có mặt khá đầy đủ.
Diệp Oản Oản vừa nhìn thời gian trên điện thoại di động, vừa đẩy cửa đi vào, "Xin lỗi, tôi đến muộn..."
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản đẩy cửa đi vào, "ầm" một tiếng vang thật lớn, Cung Húc đang ngồi gần cửa nhất, bỗng từ trên ghế té xuống.
Cung Húc hồn phi phách tán nhìn chòng chọc nàng một cái, sau đó y như gặp quỷ, trực tiếp ôm lấy chân ghế, che đi tầm mắt của Diệp Oản Oản.
Không chỉ riêng Cung Húc, đám người Phí Dương, Lạc Thần thấy nàng, dường như cũng rối rít lùi lại một chút.
Ngay cả Diệp Mộ Phàm đứng ở trên bục cũng đều hoảng sợ thối lui đến bên cạnh cửa sổ.
Diệp Oản Oản nhìn đến ngơ ngơ ngác ngác, "Các người làm gì vậy? Gặp quỷ?"
Bên trong phòng họp, biểu tình của tất cả mọi người: "..."
Bọn họ chẳng thà tình nguyện gặp quỷ!
Diệp Oản Oản cất bước đi về phía Cung Húc, đưa tay muốn kéo Cung Húc lên: "Cao to lực lưỡng, ngồi cái ghế tốt vậy mà còn có thể té hay sao?"
"Anh…anh đừng qua đây…!!!"
Tay của Diệp Oản Oản còn chưa kịp đụng vào hắn, Cung Húc đã bắt đầu kêu gào thảm thiết.
Diệp Oản Oản cạn lời nhìn dáng vẻ Cung Húc y như tiểu tức phụ bị làm nhục, "Cậu làm gì thế?"
Cung Húc liền lăn một vòng trốn ở phía sau ghế Lạc Thần, cẩn thận từng li từng tí ló đầu ra: "Diệp ca ca... Anh... Anh tỉnh rượu rồi sao?"
Diệp Oản Oản cau mày, "Tỉnh rồi, chỉ hơi buồn ngủ một chút, dĩ nhiên là tỉnh rồi."
Cung Húc: "Anh xác định sao?"
Không chỉ là Cung Húc, tất cả mọi người trong lòng vẫn còn rất sợ hãi nhìn nàng chằm chằm.
Diệp Oản Oản mặt đầy mê mang, "Mấy người các ngươi, rốt cuộc là tình huống gì?"
Cung Húc không dám nói lời nào, những người khác cũng đều trố mắt nhìn nhau, sắc mặt có vẻ rất phức tạp.
Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhìn về hướng Lạc Thần: "Lạc Thần, cậu qua đây, cậu nói!"