Diệp Oản Oản ngoài cười nhưng trong không cười, ôm lấy mặt của Đại Bạch nhào nặn, "Ồ, không đúng, ta căn bản là chưa từng gả chồng, làm sao lại gọi là tái giá đây? Dĩ nhiên là muốn gả cho ai thì gả cho người đó! Ngươi nói có đúng hay không, Đại Bạch ~~~ "
Tức chết! Tức chết! Tức chết!!
Đại Bạch giãy dụa tránh thoát cái đầu bị nhào nặn tới biến dạng của mình, sau đó lắc lắc lắc giũ lại bộ lông rối, "Rống ~ "
Này này, tên kia! Quản nữ nhân của ngươi một chút giùm đi!!
Người đàn ông giống như thể hoàn toàn không nghe ra được nàng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, dĩ nhiên, cũng không có khả năng sẽ đi cứu con thú cưng đáng yêu nào đó: "Nếu như Bạch Minh chủ không có chuyện gì, vậy xin cáo từ."
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời buông lỏng Đại Bạch ra, đi về phía chàng trai.
Đại Bạch Hổ lập tức thừa cơ trốn thoát khỏi “ma trảo”, chạy biến không còn thấy bóng dáng.
"Tu La Chủ đại nhân cần gì phải gấp gáp, hôm nay tôi hẹn ngài qua đây, tự nhiên là có chính sự! Ngài hẳn là vẫn chưa quên, Cổ độc trên người của tôi và anh vẫn chưa được giải, cũng không còn sống được mấy hôm. Chẳng lẽ Tu La Chủ đại nhân không hề lo lắng chút nào sao?"
Ánh mắt chàng trai hơi trầm xuống, hướng về phía cô gái nhìn lại: "Vậy theo ý Bạch Minh chủ…?"
Diệp Oản Oản cười nói, "Theo ý tôi? Lần trước tôi cũng đã nói, tôi đã có người trong lòng rồi, nếu như muốn tôi tìm kiếm một tình yêu mới, vậy dĩ nhiên là chuyện không thể nào! Cho nên, tôi ngày hôm nay mời ngài qua đây, dĩ nhiên là muốn cùng Tu La Chủ thương nghị biện pháp giải quyết."
Ánh mắt chàng trai như đầm nước sâu không thấy đáy, "Không biết Bạch Minh chủ có biện pháp gì."
Con ngươi Diệp Oản Oản nhìn chăm chú người đàn ông sạch sẽ mà chói mắt trước mặt mình, từng chữ từng chữ một mở miệng nói, tr uy en f u l l vn "Tình cảm của tôi đối với Kỷ Hoàng so với kim loại còn kiên cố hơn, yêu như bàn thạch, nước cạn núi mòn không thay đổi, dù sấm mùa đông, dù tuyết mùa hạ, thiên địa hòa hợp, tuyệt đối không đổi dời! Cho nên, nếu như Tu La Chủ đại nhân muốn làm cho tôi yêu anh để giải độc, tôi khuyên anh nên buông xuôi đi!"
Tình cảm của tôi đối với bạn trai mình so với kim loại còn kiên cố hơn, yêu như bàn thạch, nước cạn núi mòn không thay đổi, dù sấm mùa đông, dù tuyết mùa hạ, thiên địa hòa hợp, tuyệt đối không đổi dời! Cho nên, anh vẫn là nên buông xuôi đi…
Trong phút chốc, thời không dường như trong nháy mắt trôi qua thật nhanh. Chợt, bỗng nhiên đông cứng lại!
Âm thanh trong vắt của cô gái giống như quấn lấy, văng vẳng không ngừng ở bên tai anh.
Năm đó, người thiếu nữ ấy vẫn còn có chút sợ anh, trăm phương ngàn kế làm cho anh vui lòng, còn từng nói cho anh biết, ở trường học có người theo đuổi nàng, nàng rất biết điều trả lời rằng chính mình đã có bạn trai, hơn nữa nói với đối phương một đoạn văn như vậy…
Nhưng mà, hiện tại, lời giống như vậy, một chữ không kém, nàng lại dùng ở trên người một người đàn ông khác.
Kỷ Tu Nhiễm...
Ba chữ kia, cứ như một dạng độc dược vô hình ăn mòn lấy anh.
Chàng trai ngữ khí lãnh đạm thờ ơ: "Thật sao?"
Diệp Oản Oản cũng không biết là có phải ảo giác của mình hay không, nam nhân đối diện vẫn là là biểu cảm “giấy dầu không thấm muối” nọ, không một chút sơ hở nào. Nhưng dường như, lại khiến cho người ta có cảm giác có chỗ nào đó thay đổi...
"Dĩ nhiên..." Diệp Oản Oản ngữ khí đầy khẳng định mở miệng, đang muốn nói tiếp, nhưng mà một giây kế tiếp, trên môi lại bỗng nhiên đau xót.
Cảm nhận nụ hôn nóng bỏng trên môi, đầy khí tức xâm lược ùn ùn kéo đến, cứ như công thành chiếm đất nhanh chóng bao trùm lấy đôi môi nhỏ bé của nàng, Diệp Oản Oản trong nháy mắt trợn to hai mắt, con ngươi đều như muốn trợn trừng sắp rớt ra ngoài…
Nguyên bản nàng đang vô cùng tức giận, suy nghĩ coi như không làm cho anh ta bị lộ tẩy, cũng nhất định phải làm cho anh tức đến mức nuốt không trôi giống mình. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, sự tình sẽ phát triển thành như vậy.
Thứ càng làm cho nàng không thể nghĩ đến, sau khi chàng trai hôn nàng xong, lại có thể nắm lấy ngón tay của nàng, sau đó cứ như vậy dùng tay nàng, từng cúc từng cúc một cởi chiếc áo sơ mi của anh ta…
Rất nhanh, cổ của chàng trai, xương quai xanh, nơi ngực, tất cả đều dần dần được cởi ra...
Diệp Oản Oản cảm giác chính mình quả thật cứ như bị lửa đốt vậy, mặt đầy mộng bức, chỉ có thể bi phẫn không dứt mà trừng mắt đầy tố cáo nhìn chàng trai ở trước mặt mình.
Này…
Quá phận rồi đấy!
Lại có thể... Lại có thể dùng... Mỹ nam kế!!
[ Vô Vô: Thịt ngay cho bố. ]
[ Đức Uy: Thịt đi, thịt đi nào!! ]