Thẩm Mạn Châu nhất thời càng ủy khuất: “Tôi không muốn anh nói tôi là người tốt!”
Diệp Oản Oản: “Hầy…”
Vào giờ phút này, cửa chính truyền thông Quang Diệu đã được Fan bao quanh.
Một chiếc xe bảo mẫu dừng lại nơi cửa, một chàng trai mặc tây trang màu đen phong cách Anh cất bước đi xuống.
Lạc Thần vẫn trước sau như một áo sơ mi trắng và quần jean xuất hiện, Diệp Mộ Phàm bước xuống tiếp sau đó, phong cách của anh ta đã bắt đầu thay đổi, lại bớt đi một phần cấm dục, một thân trang phục kinh điển, chọc cho những người ái mộ muốn phun máu sôi trào.
“A a a! Lạc Thần Lạc Thần Lạc Thần! Lạc Thần em yêu anh!”
“Người yêu duy nhất của tôi Lạc Thần! Ngôi sao vĩnh viễn không bao giờ quên!”
“Chồng nhìn nơi này!”
“A a a…”
Bởi vì “Kinh Long 2” được phát sóng, hiện tại con người của Lạc Thần bùng nổ, trực tiếp một đường bước vào hàng ngũ diễn viên nam trẻ tuổi.
Ngay ở lúc tiếng thét chói tai của những người ái mộ liên tục vang lên, bên trong xe bảo mẫu, lại một người đi xuống.
Cung Húc vẫn một đầu tóc rối xốc xếch nhuộm màu hoa anh đào, nhưng tạo hình từ đầu tới cuối đều đã được Diệp Mộ Phàm sửa đổi qua, không còn là hình ảnh màu mè sáng chói làm mù mắt người nhìn nữa, mà chú trọng hơn vào tính thưởng thức cùng cá tính, khí chất phách lối bướng bỉnh không thay đổi chút nào, nhưng đã không có chút gì của vẻ thiếu não nữa, hấp dẫn một đám người từ nhỏ đến lớn.
Cung Húc sửa sang lại cổ áo, mặt coi thường lên tiếng: “Chậc chậc, đầu năm nay fan thật là càng ngày càng không có phẩm vị, một mặt nhăn nhó có gì để nhìn đâu chứ?”
Nói xong, liền mỉm cười hướng về phía những người ái mộ lên tiếng chào: “Chào mọi người ~”
Cái bộ dáng mỉm cười kia, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, đáng yêu đến bất ngờ, còn mang theo mấy phần tà ác câu người nữa chứ, chỉ có một từ để diễn tả cảnh này mà thôi “Quá tuyệt vời”.
“A a a a a —— Cung Húc Cung Húc! Rất đáng yêu! Tôi muốn sinh con cho anh a!”
“Trời ạ trời ạ! Tôi muốn bất tỉnh—— ”
Lấy được nhiệt tình của những người ái mộ xong, Cung Húc cuối cùng mới có chút hài lòng.
“Tôi nói hai vị tổ tông của tôi ơi! Nhanh vào đi thôi! Nếu không chờ lát nữa bảo an đều không ngăn được nữa đâu!” Hai người Tiểu Tình cùng Đông Tử vội vàng che chở hai người này tiến vào trong cao ốc công ty.
Cung Húc và Lạc Thần nhìn nhau đầy vẻ chán ghét, cũng không nói chuyện, cùng nhau trầm mặc đứng ở chỗ dành riêng trong thang máy.
Cung Húc từ trước đến giờ là một người không thích gõ cửa.
Đến cánh cửa phòng làm việc của Diệp Oản Oản, trực tiếp xoạt một mở cửa ra.
“Diệp ca, em đã về rồi —— ”
Một giây kế tiếp người ngoài cửa liền nhìn thấy, trong phòng làm việc, Thẩm Mạn Châu đang ôm Diệp Oản Oản…
Cung Húc: “Ây…”
Lạc Thần: “…”
Bốn con mắt, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi.” Cung Húc là người phản ứng lại nhanh nhất, “Phanh” một tiếng đem cửa phòng đóng lại.
“Ôi chao mịa ơi, mạnh mẽ như thế a a a a —— ”
Mới vừa đóng cánh cửa, Cung Húc liền bắt đầu gào lên, sau đó hưng phấn không thôi mà ghé sát mặt vào khe cửa với ý đồ nhìn lén.
Sau lưng, chân mày của Lạc Thần nhíu chặt, hiển nhiên là đối với hành vi của Cung Húc rất không đồng ý.
Phát hiện tầm mắt khinh bỉ của Lạc Thần, Cung Húc liếc cậu ta một: “Cắt! Nhịn cái gì! Giả bộ cái gì? Chẳng lẽ cậu không muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì sao?”
Anh ta bây giờ lòng vô cùng hiếu kỳ và nổ tung rồi!
Rốt cuộc tình huống gì đang xảy ra a?
Diệp ca không phải là cong sao? Làm sao lại cùng Thẩm Mạn Châu… Hử?
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc.
Diệp Oản Oản quả thật là nhức đầu không thôi, không cần nghĩ cũng biết Cung Húc cái người não tàn nào đó sẽ hiểu lầm thành cái dạng gì rồi.
Thật ra thì mới vừa rồi cái gì cũng không phát sinh, chính là Thẩm Mạn Châu bị cô từ chối sau đó có chút kích động, nhào tới ôm cô một mà thôi.
Cô không có chút phòng bị nào, liền bị ôm lấy, ai biết vừa lúc đó, Cung Húc đột nhiên đẩy cửa phòng tiến vào cơ chứ…