Bây giờ vậy mà lại ứng nghiệm, mọi thứ vậy mà lại đến quá bất ngờ!
Quả nhiên, muốn có được những khoảnh khắc tốt đẹp, nhất định phải trả giá thật lớn.
Ân Duyệt Dung: "Động thủ đi."
Nếu là điều Đường Đường mong muốn, vậy... cứ như vậy đi!
Thấy Ân Duyệt Dung cũng không phản kháng, Bộ trưởng Lưu thở phào nhẹ nhõm, phái hai tên thủ hạ trái phải tiến lên, bắt giữ lấy bà, "Mang đi!"
Đúng lúc này, Ân Duyệt Dung còn chưa kịp rời khỏi cửa chính, đột nhiên phía sau có một âm thanh có chút trẻ con vang lên: "Khoan đã!!!"
Mặc dù âm thanh của cậu bé có chút non nớt, nhưng khí thế lại mãnh liệt dị thường.
Cậu bé bước nhanh tới trước mặt Ân Duyệt Dung, dùng thân thể nhỏ bé ngăn ở trước người bà nội, "Không cho phép ai mang bà nội ta đi!"
Ân Duyệt Dung biến sắc, theo bản năng dùng tay áo che đi xiềng xích nơi cổ tay, vẻ mặt có chút hoảng hốt nhìn về phía cậu bé đột nhiên xuất hiện, "Đường Đường..."Bộ trưởng Lưu nhìn thấy thằng bé con đột ngột từ đâu nhô ra, không tự chủ được quan sát đứa bé kia một lượt, sau khi nhìn xong liền có chút kinh ngạc.
Ồ!? Đứa nhỏ này... dáng dấp thật sự giống với Quản lý Tư...
Thì ra đây là đứa bé gây náo động mấy hôm nay, vốn có tin đồn đã bị Ân Duyệt Dung “trừ khử”?
Không phải nghe đồn Ân Duyệt Dung chán ghét mẹ của đứa nhỏ này, nên mới bắt giam nó lại, sau đó hành hạ mỗi ngày hay sao?
Bởi vì chuyện này, cao tầng Trọng Tài Hội đã có rất nhiều người kín đáo phê bình bà, bởi vì cách làm này của bà đã ảnh hưởng tới danh dự Trọng Tài Hội! Mọi người còn đang định công khai tố cáo và lên án bà nữa đấy!
Nhưng mà bây giờ xem ra, tại sao dường như mọi thứ khác xa tin đồn đến như vậy?
Nếu như mỗi ngày Ân Duyệt Dung đều hành hạ đứa nhỏ này, làm sao nó lại sẽ có thể ở loại thời điểm như thế này đứng ra bảo vệ bà ấy?
Ân Duyệt Dung hoàn toàn không ngờ Đường Đường sẽ đột nhiên xuất hiện, nhất thời bủn rủn đứng lặng tại chỗ...
Đường Đường dáng người nhỏ nhắn nhưng lại kiên định, đứng chắn ở trước người Ân Duyệt Dung, trực tiếp mở miệng nói: "Hộp gỗ màu đỏ này, là do ta mới vừa rồi bỏ vào thư phòng của bà nội, không hề có liên quan tới bà nội ta!"
Kiều Mẫu nghe nói như vậy, mặt đầy kinh ngạc.
Nghe thấy Đường Đường chính miệng thừa nhận chiếc hộp kia là do nhóc bỏ vào, sắc mặt của Ân Duyệt Dung trong nháy mắt như bị tuyết trắng bao phủ, một chút năng lượng cuối cùng trong lồng ngực liền tiêu tan trong gió rét...
Thật sự là Đường Đường bỏ vào...
Nhưng mà, nếu như là do nhóc làm, tại sao hiện tại lại đứng ra thừa nhận?
Giờ phút này, trái tim Ân Duyệt Dung giống như phân làm hai thái cực, một bên là sông băng, một bên là núi lửa hừng hực.
A Trung mắt thấy Ân Duyệt Dung đã sắp bị mang đi, nhưng không ngờ tên oắt con này lại đột nhiên nhô ra gây chuyện, vội vàng đi tới bên cạnh nói chen vào, "Tiểu thiếu gia, xin cậu ngàn vạn lần chớ nói bậy bạ! Một đứa bé như cậu, làm sao có thể làm những chuyện này chứ? Tôi hiểu là cậu không muốn bọn họ mang phu nhân đi, nhưng mà, hic, coi như là cậu có nói như vậy cũng vô ích..."
Bởi vì, không một ai sẽ tin tưởng.
Rất hiển nhiên, thái độ Bộ trưởng Lưu nhìn Đường Đường, hoàn toàn chẳng qua chỉ cho rằng, đứa bé này đang gây rối!
Đường Đường nhìn về phía A Trung, "Một đứa bé như ta, đương nhiên sẽ không có lý do gì đang êm đang đẹp đem vật này bỏ vào thư phòng của bà nội. Mà bởi vì, là ngươi bảo ta bỏ vào!"
Nghe được lời của Đường Đường, ánh mắt Ân Duyệt Dung giống như lưỡi dao sắc bén nhìn về phía A Trung.
A Trung để cho Đường Đường bỏ vào?
Mới vừa rồi vì tinh thần bối rối, bà hoàn toàn mất đi năng lực suy đoán! Lại hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề nằm ở chỗ A Trung, mà chỉ nghĩ đến Đường Đường là người duy nhất có thể tiến vào phòng.
Đại khái là quan tâm quá sẽ hóa loạn! Thứ trước tiên bà nghĩ tới chính là Đường Đường chán ghét chính mình, cho nên mới làm như thế! Nhưng chưa từng nghĩ, Đường Đường là bị người khác lừa gạt...