Như vậy thì sau này quyền phát biểu và uy vọng của cô ấy trong công ty cũng sẽ tăng lên rất nhiều, ở các trường hợp công khai thì hai người này cũng không có cách nào không chút kiêng kỵ mà đối nghịch với cô ấy, trừ phi bọn họ thật sự không biết xấu hổ.
Hứa Dịch vừa nghĩ vừa nhìn ông chủ của anh, quả nhiên Boss chính là Boss, cách làm của Quán Quán tiểu thư đặt vào trong mắt bất kỳ ai đều là không thể nói lý nhưng từ đầu đến cuối ông chủ anh đều không hề dao động.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Diệp Quán Quán.
Tư Dạ Hàn tiếp điện thoại: "Alô?"
"Mau khen em đi…khen em…khen em đi! Em muốn nghe một ngàn từ! Thiếu một từ cũng đều không nghe…không nghe…không nghe!" Điện thoại di động vừa được nối thì đầu dây bên kia liên tục truyền đến giọng nói tranh công hào hứng của Diệp Quán Quán.
Hứa Dịch ở bên cạnh nghe giọng nói trong trẻo của cô gái bên kia điện thoại mà khẽ lau mồ hôi, ho một tiếng.
Một ngàn từ?
Xem như cộng hết một tháng nói của Cửu gia lại thì cũng không tới một ngàn từ đâu?
Đáy mắt Tư Dạ Hàn gợn lên chút gợn sóng không dễ phát hiện, anh mở miệng nói: "Đã đặt bánh ngọt hạnh nhân Angelina cho em, chờ em trở về nước."
Diệp Quán Quán lập tức gào thét: "Oa! Yêu anh, yêu anh…yêu anh! Bảo bối ơi, anh quá tuyệt!"
Cuối cùng lại biến thành cô khen anh. . . . . .
Thật ra thì trước kia Diệp Quán Quán không thích ăn hạnh nhân, nhưng không biết sao mà thời gian gần đây lại đột nhiên thích ăn, lần trước cũng chỉ thuận miệng nói với Tư Dạ Hàn một câu mà thôi, không ngờ anh lại nhớ kỹ.
Diệp Quán Quán nghe lời nói của Tư Dạ Hàn ở đầu dây bên kia mà có chút nghi ngờ mở miệng: "Ừm, thân ái, có thể hỏi anh một vấn đề được không?"
Tư Dạ Hàn: "Chuyện gì?"
"Anh lại đặt bánh ngọt chúc mừng em trước, anh chắc chắn em có thể làm được sao?" Diệp Quán Quán nhịn không được hỏi.
Tư Dạ Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Em không làm được thì như thế nào?"
Hai mắt Diệp Quán Quán mở to, lại nháy mắt một, trong đầu nhanh chóng phiên dịch lại một lần: "Hả. . . . . . Cho nên. . . . . . Ý của anh là. . . . . . Dù em không làm được thì cũng có đại Boss anh làm chỗ dựa dọn dẹp cục diện rối rắm rồi, nên em muốn lãng phí thế nào thì cứ lãng phí sao. . . . . . Em nói vậy có đúng không?"
Tư Dạ Hàn: "Không sai biệt lắm."
Diệp Quán Quán: ". . . . . ."
Cái gì mà không sai biệt lắm, đúng là như vậy mà!
Hứa Dịch loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại của hai người mà lệ rơi đầy mặt. . . . . .
Má ơi! Khó trách từ đầu tới cuối Boss không gấp chút nào!
Thức ăn cho cẩu bất ngờ không kịp đề phòng mà lạnh lùng đập lên mặt anh. . . . . .
Vừa nghe có ăn, Diệp Quán Quán lập tức cái gì cũng thuận, vui vẻ không thôi mở miệng: "Việc của em bên này tiến triển rất thuận lợi, sẽ trở về nước đúng hạn, chờ em trở về ăn nha ~"
dien.dan.le.quy.don
Ừm, càng muốn ăn cái khác hơn bánh ngọt. . . . . .
. . . . . .
Thành phố H của Miến Điện.
Tổ hợp năm người đang tán gẫu với nhau về cuộc buôn bán điên cuồng đầu tiên này của Diệp Quán Quán.
Nhiếp Vô Danh: "Em gái Hữu Danh à, tay của em cũng quá đỏ rồi!"
Đạo Nhân Thần Hư: "Sau này tôi cũng không dám nói mình là bán tiên nữa!"
Nhất Chi Hoa: "Cô chủ, cô thực sự là thần tiên sống."
Anh bạn người ngoại quốc dời gạch: "Cô chủ anh minh thần võ, cái thế vô song, phong hoa tuyệt đại, bày mưu tính kế quyết thắng thiên lý. . . . . ."
Mỹ nam băng sơn giơ lên một tấm bảng, trên đó viết một con số: 6.
Diệp Quán Quán không còn gì để nói, khó cho người ngoại quốc anh học nhiều thành ngữ Trung Hoa như vậy, ngay cả lười đến ung thư thời kỳ cuối nam quan tài cũng đều viết được số 6.
Diệp Quán Quán bật cười, lấy năm bao lì xì đã chuẩn bị xong ra chia cho năm người: "Chuyện hôm nay rất thuận lợi, lại mở ra ngọc cực phẩm, đây là bao lì xì thưởng cho mấy anh!"
Mặc dù tinh thần đùa giỡn của mấy vị này có hơi quá mức nhưng vẫn rất chuyên nghiệp.