Diệp Oản Oản yên lặng đem “bảo bối” thu vào.
"Mấy ngày nay, tốt nhất là con nên ở nhà, đừng đi ra ngoài, ta sẽ cho người canh chừng ở chung quanh chỗ con ở." Sau đó, Dịch Linh Quân lại dặn dò.
"Vâng, con đã hiểu." Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Thật ra, chính mình sau khi có bảo bối này... nào còn cần thêm trợ thủ chứ!
Sau khi rời khỏi Dịch gia, Diệp Oản Oản trở lại chỗ ở, suốt ba ngày không hề ra ngoài.
Nhưng mà trong ba ngày qua, gã đàn ông kia cũng chưa từng xuất hiện.
Diệp Oản Oản không khỏi cười lạnh. Vậy mà nói trong vòng 3 ngày sẽ tới lấy tánh mạng mình, kết quả ngay cả một cái bóng cũng không hề thấy.
...
Ước chừng một tuần sau.
Vẫn là lúc đêm khuya, trong chỗ nàng ở lại lần nữa có tiếng vang khác thường.
Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày, lần này cũng có chút “khôn” ra, lẳng lặng không một tiếng động mở công tắc đèn ở bên cạnh chỗ nằm.
Nhưng mà, tình huống lần này lại cũng y hệt lần trước, đường dây điện có khả năng cũng đã bị cắt đứt, ánh đèn cũng không hề sáng lên.
Diệp Oản Oản lên đạn, chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ.
"A, Dịch tiểu thư, hết sức xin lỗi, mấy ngày trước có một số việc, cho nên trì hoãn, hẳn là không để cho Dịch tiểu thư chờ lâu đi?" Thanh âm của gã sát thủ nọ từ chỗ cũ truyền tới.
"Không sao, ta rất hiếu kỳ, là ai sai ngươi tới giết ta?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Dịch tiểu thư, toàn bộ mọi khách hàng, ở chỗ chúng tôi, đều được bảo mật thông tin." Gã ta mở miệng cười.
"Phải không?" Khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, đem họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu gã: "Nếu như hiện tại ta hỏi ngươi, còn bảo mật sao?"
Mượn ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ, gã sát thủ cũng nhìn thấy khẩu súng trong tay của Diệp Oản Oản.
"Cô thân là con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội, lại có thể phá hư quy tắc, sử dụng súng ống?" Gã ta hơi nhíu mày.
"Ồ, phá hư quy tắc...? Vậy cũng phải có người phát hiện, không phải sao?" Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản lắp ống giảm thanh vào khẩu súng: "Ngươi nhìn xem, chỗ ở của ta, cách âm vốn cũng không tệ, lại lắp cái này vào, thần không biết quỷ không hay! Ngươi chết, không một ai sẽ biết, lại càng không có người biết vì sao người lại chết."
"Nếu ngươi không nói, ta cũng không muốn biết nữa, vĩnh biệt!"
Trong lúc nói chuyện, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch, nhẹ nhàng bóp cò.
Nhưng mà, một giây kế tiếp lại im hơi lặng tiếng.
"Ta nhổ vào... Ống giảm thanh này làm sao ngay cả một chút âm thanh cũng không có?" Thần sắc Diệp Oản Oản đầy kinh ngạc.
"Ha ha, Dịch tiểu thư, tôi thấy không phải là ống giảm thanh không phát ra thanh âm, 80% là trong súng của cô không có đạn đi?" Thanh âm của gã sát thủ vẫn ung dung.
Diệp Oản Oản nhíu chặt lông mày, mở băng đạn ra, đúng như dự đoán, những viên đạn mình sớm chuẩn bị, đã không cánh mà bay.
Đạn của nàng đâu rồi?
"Dịch tiểu thư, đây là đồ của cô sao?" Gã sát thủ đưa tay ra, đem viên đạn chậm rãi ném trên mặt đất.
"Ngươi... Từ lúc nào?"
Diệp Oản Oản ngạc nhiên, người đàn ông này, đã lấy trộm đạn của nàng?
"Ha ha, Dịch tiểu thư, có khả năng cô đã đánh giá quá thấp thực lực của tôi rồi." Nam nhân lắc đầu một cái, sờ tay vào ngực, cũng lấy ra một cây súng lục, họng súng đen ngòm hiện tại nhắm ngay Diệp Oản Oản.
Hiển nhiên, người đàn ông này, cũng cũng không để quy tắc ở trong mắt. Cũng còn may là chính mình mặc áo chống đạn... Chỉ cần không bắn trúng đầu của mình, vấn đề không lớn...
"Được rồi, Dịch tiểu thư, hết thảy đến đây chấm dứt! Xin hỏi Dịch tiểu thư còn có di ngôn gì muốn nói không?" Gã sát thủ cười nói.
Nhưng còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, lại là một loạt chuông điện thoại di động vang lên.
Gã ta hơi có chút áy náy nhìn Diệp Oản Oản: "Dịch tiểu thư, đợi một lát, tôi đi nghe điện thoại trước."
Dứt lời, gã ta trực tiếp không nhìn Diệp Oản Oản, lấy điện thoại di động ra.
"Nhiếp Vô Danh, đầu óc anh có vấn đề à... Không biết tôi đang thi hành nhiệm vụ hay sao mà còn gọi điện cho tôi?"
Giọng nói của gã sát thủ nọ hơi có chút khó chịu.