Người đại diện của Cung Húc?
Nghe được lời của người vừa tới, cơ hồ tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Người đại diện của Cung Húc không phải là Diêu Giai Văn sao?
Diêu Giai Văn đang ngồi ở chỗ này, vậy người tự xưng là đại diện của Cung Húc lại từ chỗ nào chui ra?
Một bên, trợ lý của Diêu Giai Văn nhất thời lớn tiếng phẫn nộ quát lên: "Nói bậy nói bạ! Diêu tổng của chúng tôi đang ngồi ở chỗ này, cô là cái cóc khô gì? Thậm chí còn dám giả mạo Diêu tổng! Đến gây chuyện sao!"
"Đúng vậy! Ai vậy? Đến náo loạn phim trường à!"
"Bảo vệ đâu? Làm ăn kiểu gì thế?"
...
Trong khi đám nhân viên đoàn làm phim còn đang mồm năm miệng mười, Diệp Oản Oản cứ như ở chỗ không người, tùy ý tiếp tục đi vào. Đi theo phía sau nàng là Thất Tinh và Bắc Đẩu hai người.
Đi vào bên trong căn phòng, thời điểm Diệp Oản Oản không còn bị sấp bóng che khuất nữa, tất cả mọi người rốt cuộc đã thấy rõ khuôn mặt của người tới.
Đoàn làm phim mới vừa rồi còn làm ầm làm ĩ, náo loạn cả lên nhất thời nhấn nút hãm thanh, im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều trong nháy mắt á khẩu, mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm cô gái từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt của cả đám đều không cách nào tin nổi.
"Diệp... Diệp... Diệp Tổng thanh tra...!!"
"Diệp Bạch!!!"
"Mẹ nó! Tại sao cô ta lại quay trở lại!"
Mặc dù nói giới giải trí là một nơi mà mọi thứ thay đổi thật nhanh, nhưng tất cả mọi người ở đây, không một ai không nhận biết cô gái trước mặt này.
Chỉ là một người đại diện mới, vừa xuất đạo liền dẫn dắt Lạc Thần trở nên nổi tiếng, lại thu nhận Cung Húc, và là người chủ trì phía sau màn giúp giải oan cho Hàn Thiên Vũ.
Nàng lấy sức của một người giúp cho Quang Diệu Giải Trí cải tử hồi sinh, sau khi thoát ly Quang Diệu, tạo dựng nên Chư Thần Thời Đại. Không tới một năm liền lên tới đỉnh cao với giải thưởng Kim Lan, đồng thời tạo ra hai vị Ảnh Đế và một vị Ảnh Hậu.
Trong lúc thanh danh đang cực thịnh, mới tiết lộ ra nàng là Nhị tiểu thư Diệp gia, là nữ giả nam trang…
Một lý lịch rực rỡ không cách nào sao chép được, là một nhân vật truyền kỳ của giới giải trí!
Nàng biến mất hơn mấy tháng, mọi người cơ hồ đều đã sắp quên đi sự tồn tại của nàng rồi. Tất cả mọi người cũng đều cho rằng, nàng sẽ không bao giờ trở về nước.
Ai ngờ đâu, giờ phút này, lại bỗng đột nhiên thấy nàng xuất hiện ở nơi này…
"Làm... Làm sao có thể...!!" Vẻ đắc ý trên mặt Diêu Giai Văn cơ hồ trong nháy mắt tan biến không còn dấu tích, sắc mặt soạt một cái trở nên trắng bệch, đẩy cái ghế ra, đứng lên.
Diệp Bạch...
Diệp Oản Oản...
Nữ nhân kia đã trở lại rồi!
"Trời ạ! Là Diệp Bạch sao? Là Diệp Bạch sao?"
"Không sai, không sai! Tôi đã từng thấy hình cô ấy khi mặc đồ nữ! Nhưng dù có mặc đồ nữ thì vẫn thật là đẹp trai nha nha nha a a a a!"
"Hic! Tôi bị cô ấy bẻ cong mất!"
...
"Diệp... Diệp ca ca..." Cung Húc ngơ ngác đứng ở nơi đó, cơ hồ không thể nào tin nổi vào mắt mình.
Hắn biết Diệp Oản Oản vì chuyện của cha và anh trai mà bận bịu đến bể đầu sứt trán, do đó ngày hôm qua bọn họ mới cố gắng lừa gạt nàng. Cho nên, không cách nào ngờ tới Diệp Oản Oản lại sẽ đột nhiên đến đây.
Câu "Tôi là người đại diện của Cung Húc", khiến cho lồng ngực hắn dâng lên một nỗi đau xót cuồn cuộn.
Diệp Oản Oản nhìn về phía Thất Tinh một cái, rồi chỉ về phía Cung Húc.
Thất Tinh nhất thời hiểu ý, ngón tay đặt lên khóa kéo của áo khoác, đầy gọn gàng cởi chiếc áo khoác sạch sẽ ra, đưa cho Diệp Oản Oản.
Sau đó, Diệp Oản Oản đem áo khoác của Thất Tinh ném cho Cung Húc.
Cung Húc nhìn chằm chằm chiếc áo khoác màu đen được ném tới, hốc mắt thoáng cái đã đỏ ửng lên rồi, "Diệp ca ca... Tôi biết... Tôi đã luôn tin tưởng rằng một ngày nào đó cô sẽ cưỡi mây đạp gió đến đón tôi..."
Khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ co giật. Cưỡi mây đạp gió là cái quỷ gì?
Cung Húc trước sau như một, đầy kích động định nhào tới Diệp Oản Oản, một lần nữa lại bị Thất Tinh cản lại.
"Mặc y phục vào!" Diệp Oản Oản ra lệnh.
Cung Húc khịt mũi một cái, đầy cảm động nhìn chằm chằm chiếc áo trong tay: "Tôi không thích màu sắc này... Tôi thích bộ trên người cậu ta!"