Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái. Cái gã Nhiếp Vô Danh này hận là chính hắn không thể lấy Thẩm gia đại công tử đi...
"Mỹ nữ, không bằng, tôi gọi người giúp việc đem xe lấy ra, tôi lái xe chở cô đến phòng ngủ của tôi hóng gió một chút, hoặc là đi thăm khu giải trí trong nhà của tôi một chút..." Thẩm gia đại công tử nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khẽ mỉm cười.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản liếc nhìn Thẩm gia đại công tử một cái, khóe miệng hơi hơi co rúm lại, nhưng một câu cũng không nói được. Quả nhiên, có tiền, muốn làm gì thì làm.
"Khục khục, Thẩm lão đệ, hôm nay là tiệc chia tay của cậu, chúng ta vẫn là nên trước tiên đến buổi tiệc đi..." Nhiếp Vô Danh đề nghị.
"Ừm, Nhiếp huynh nói rất có lý." Thẩm gia đại công tử gật đầu một cái, chợt dẫn theo Diệp Oản Oản và Nhiếp Vô Danh đi về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, ba người đi tới sân tiệc.
Trước mắt, trên sân tiệc đã đầy ắp cả người, trừ đại lão các phương thế lực ra, còn có "Nhiếp Vô Ưu" cùng Nhiếp Linh Lung hai người cũng ở trong đó.
Khóe mắt Diệp Oản Oản đảo qua đám người, trên mặt Kỷ Tu Nhiễm treo nụ cười lạnh nhạt, đang cùng với Tu La Chủ thấp giọng trò chuyện với nhau. Hai người thỉnh thoảng lại ghé sát vào tai nhau thì thầm, thật giống như bạn thân lâu ngày không gặp lại.
Diệp Oản Oản không khỏi cảm thán, hai người này trước đó rõ ràng có chút địch ý, nhưng ở tại loại trường hợp này, cũng không cách nào nhìn ra chút dao động hay địch ý nào, ngược lại so với bạn thân còn thân hơn... Khả năng che giấu này, người bình thường chỉ sợ khó mà làm được.
"Ăn, dùng sức ăn đi! Thất Tinh, cậu ăn cái đó, quá tiện nghi rồi! Ăn cái này đi, cái này đắt lắm! Ngốc nghếch!"
Không đợi Diệp Oản Oản đi đến chỗ đám người Tu La Chủ cùng Kỷ Tu Nhiễm, một âm thanh hết sức quen thuộc, từ trong đám đông vang lên.
Lúc này, Diệp Oản Oản sững sờ, ánh mắt vô thức hướng về một góc hẻo lánh nào đó nhìn lại.
Giờ phút này, chỉ thấy Bắc Đẩu thân mặc âu phục, trong tay bưng một đĩa thức ăn, trên bàn ăn tất cả đều là thức ăn đắt tiền.
Thất Tinh đứng ở bên cạnh Bắc Đẩu, nhìn ánh mắt khác thường của mọi người bốn phía quăng tới, mặt đầy vẻ lúng túng.
"Tới đây, ăn cái này, tôi đã nói với cậu, thứ này siêu đắt, bên ngoài còn không được ăn! Đợi một hồi, lúc chúng ta rời đi, tìm một cái bao tải, chúng ta gom nhiều nhiều đồ ăn về một chút ăn dần..." Bắc Đẩu vừa ăn vừa lên tiếng.
"Nếu không, cậu qua bên kia ăn. Tôi ở nơi này chờ cậu." Thất Tinh yên lặng chốc lát, lúc này mới hướng về Bắc Đẩu nói.
"Nói nhảm gì đó, cậu cũng ăn đi, ăn xong chúng ta đi bên kia ăn. Tôi vừa mới nhìn thấy một bên khác có đồ tốt hơn đấy!" Bắc Đẩu nói.
Diệp Oản Oản nhìn thấy một màn này, không khỏi nâng tay che trán. Ôi thật là mất mặt quá đi mà!
Không Sợ Minh chẳng lẽ không cho hắn ăn sao…
"Hic, lão Thất, cậu nói xem Phong tỷ đâu, không tới sao, điện thoại cũng không gọi được, đến bây giờ cũng không thấy, là chuyện gì xảy ra?" Thần sắc Bắc Đẩu hơi có chút nghi ngờ, ánh mắt hướng về bốn phía quan sát.
Nghe được câu này, Diệp Oản Oản che mặt, rất sợ Bắc Đẩu sẽ nhận ra mình, vội vàng xoay người, dự định rời khỏi khu vực này.
Nhưng mà, còn chưa đợi Diệp Oản Oản đi ra được mấy bước, Bắc Đẩu lại bỗng nhiên đuổi theo.
"Con bà nó! Không thể nào..." Bắc Đẩu đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, một đôi mắt quan sát Diệp Oản Oản từ trên xuống dưới, mặt không cách nào tin tưởng: "Cô là…Phong tỷ? Phong tỷ làm sao lại có thể ăn mặc nữ tính như vậy..."
"Tôi không phải, cậu nhận lầm người." Diệp Oản Oản mặt không cảm xúc mở miệng. Ăn mặc nữ tính như vậy là cái quỷ gì...?
"Làm sao có thể, tỷ chính là Phong tỷ!" Bắc Đẩu mặt đầy kinh ngạc, ở trong ấn tượng của cậu ta, Diệp Oản Oản cho tới bây giờ đều ăn mặc bình thường, hoặc chính là ăn mặc phong cách Hắc Quả Phụ đen như mực…