Những quản lý khác nghe nói như vậy, mặt đầy vẻ không thể tin nổi. Không ít vị quản lý có quan hệ không cạn với Tần Tung cũng đứng ra nói giúp ông ta.
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân, Tư Dạ Hàn mặc một chiếc áo gió màu đen, cầm trong tay một tập hồ sơ màu nâu, đi về phía đám đông bên này.
Diệp Oản Oản vừa nhìn thấy Tư Dạ Hàn, sự căng thẳng tức giận trong lòng, cuối cùng cũng được nới lỏng, "A Cửu..."
Chỉ thấy Tư Dạ Hàn trực tiếp đi thẳng về phía Diệp Oản Oản, ánh mắt lạnh lùng mắt liếc gã Ân Hành bị gắt gao giẫm đạp dưới chân nàng, cau mày mở miệng nói, "Oản Oản, buông ra."
Diệp Oản Oản: "Em không buông! Hắn bắt Đường Đường!"
Tư Dạ Hàn: "Đừng làm dơ bẩn chân."
Tư Dạ Hàn nói xong, nháy mắt đối với Lâm Khuyết ở bên cạnh.
Lâm Khuyết nhận mệnh mà bĩu môi một cái, đi tới, "Được được được, loại chuyện lặt vặt này cứ để tôi tới đi, Cửu tẩu cô buông ra đi, tôi giẫm giúp cô, tôi không sợ bẩn!"
Được Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng ôm lấy, lúc này Diệp Oản Oản mới giơ chân lên, ngã vào trong lòng của anh.
"A ——" Ân Hành kêu đau một tiếng, lại lần nữa bị Lâm Khuyết đạp mạnh.
Tư Dạ Hàn trấn an Diệp Oản Oản xong, ngay sau đó cầm tập hồ sơ màu nâu trong tay kia, đi tới trước mặt của Dịch Linh Quân, "Hội trưởng, thứ ngài muốn, may mắn không làm nhục mệnh."
Nhìn thấy đồ vật ở trong tay của Tư Dạ Hàn, Tần Tung sắc mặt khẽ biến, không hiểu sao có một loại dự cảm xấu, Ân Hành cũng nín thở.
"Rất tốt, cậu cực khổ rồi!" Dịch Linh Quân nhận lấy hồ sơ trong tay Tư Dạ Hàn, nói xong "phạch" một tiếng ném tới dưới chân Tần Tung, trầm sắc mặt nói, "Chính ngươi tự xem đi!"
Lần này Tần Tung đã thực sự luống cuống, há hốc mồm, run rẩy nhặt lên vật bày ở trên mặt đất. Những vị quản lý khác ở bên cạnh cũng lần lượt cúi người nhặt lên những tài liệu rơi ra từ trong tập hồ sơ.
Kết quả, lướt nhìn một cái, tất cả đều kinh hãi đến biến sắc.
Cái gã Tần Tung này, khẩu vị cũng quá lớn rồi đó!
Mấy năm nay lợi dụng Trọng Tài Hội lại có thể “vớt” được nhiều tiền như vậy. Thậm chí thân là Phó hội trưởng Trọng Tài Hội còn biết pháp luật lại phạm pháp, ở trong tối làm không biết bao nhiêu chuyện không thể lộ ra.
Từng việc từng việc một tất cả đều bị Tư Dạ Hàn tìm hiểu nguồn gốc, tra xét đến lộn chổng vó lên trời!
"Người đâu, đem Tần hội phó mang đi, lập tức phong tỏa Tần gia." Dịch Linh Quân ra lệnh.Rất nhanh, lập tức liền có người từ bên ngoài tràn vào, tóm chặt lấy Tần Tung.
Tần Hi Viện cũng bị khống chế lại, mặt đầy hốt hoảng nhìn về phía Dịch Linh Quân, "Hội trưởng! Hiểu lầm! Trong này nhất định là có hiểu lầm! Hội trưởng đừng nghe tiểu tiện nhân này đầu độc!"
Dịch Linh Quân: "Tần tiểu thư, có lời gì, chờ đến lúc xét xử, sẽ có cơ hội để cho cô giải trình!"
Chân Tần Hi Viện mềm nhũn, trên mặt tràn đầy chua chát! Xong rồi, tất cả đều xong rồi...
"Ân Hành! Tại ngươi! Toàn bộ đều tại ngươi! Ngươi cái tên phế vật này! Phế vật! Đều là bị ngươi làm hại!" Tần Hi Viện cuồng loạn nhào về phía Ân Hành, đạp Ân Hành ói thêm mấy ngụm máu.
Nếu như không phải là hắn ám sát Nhiếp Vô Ưu thất bại, làm sao sẽ bứt dây động rừng, làm sao sẽ khiến Tần gia bọn họ đều hỏng bét!
Giờ phút này Tần Hi Viện đã hối hận tím cả ruột. Sai lầm lớn nhất đời này của cô chính là lựa chọn kết minh cùng thằng ngu Ân Hành này.
Tư Dạ Hàn... Nếu như là ban đầu Tư Dạ Hàn chịu cùng cô lui tới, tuyệt đối sẽ không biến thành như bây giờ...
Nhưng mà, muộn rồi, hết thảy đều đã muộn!
Tần Hi Viện mặt đầy ngây ngốc bị hộ vệ kéo đi, mặt đầy căm ghét nhìn lấy Diệp Oản Oản.
So với việc cha bị bắt, càng làm cho cô không thể nào tiếp nhận được chính là, tính như thế nào cô cũng không nghĩ tới, nữ nhân đê tiện hèn mọn này, lại sẽ là đệ tử thân truyền duy nhất của Dịch Linh Quân...