"Đem so cô nàng Diệp Oản Oản đó với Nhiếp Linh Lung sao? Các người nói đùa sao? Năm đó Nhiếp Linh Lung tham gia tỷ thí luận bàn, lính đánh thuê cấp SS tới tham gia nhiều vô số kể. Chất lượng học viên tới tham gia của hai lần là hoàn toàn khác nhau, có hiểu không? Lui 10 ngàn bước mà nói, Diệp Oản Oản không phải chỉ mới phá vỡ được có 1 kỷ lục thôi hay sao, nói chung vẫn chẳng có căn cứ gì để so sánh."
Những thứ như số lượng nhiệm vụ cấp S, lượng điểm cống hiến lính đánh thuê, thành tựu Nhiếp Linh Lung đạt được gần như là truyền kỳ vô địch tại học viện Xích Diễm, không thể lay động.
Khu khách quý, rất nhiều cao tầng học viện Xích Diễm nhìn về phía Diệp Oản Oản trên lôi đài, không khỏi gật đầu khen ngợi.
Chợt, một bộ phận cao tầng đi tới bên cạnh Cung lão, trên mặt là nụ cười toe toét, lên tiếng chúc mừng.
"Ha ha, Cung lão, chúc mừng ông thu nhận được một vị đệ tử tiềm lực mười phần. Bây giờ vẫn chỉ là cấp D, lại có thể càn quét Đại hội tỷ thí võ đạo năm nay..."
"Cung lão, ông thật khiến cho mọi người cực kỳ hâm mộ nha!"
Nghe vậy, trên mặt Cung lão tuy là không có biểu hiện gì, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ vui mừng, nói: "Đồ nhi còn có một đoạn đường rất dài phải đi, lần này có thể phá kỷ lục, giành được quán quân, cũng chỉ là may mắn mà thôi, không có gì đáng khoe khoang hay khen ngợi."
Nghe tiếng, trưởng lão Lôi Hạ nhìn Cung lão một cái, sắc mặt âm trầm phảng phất như có thể chảy ra nước. Lão già này, đã được tiện nghi còn đang ra vẻ.
"Ha ha, Linh Lung, mắt nhìn kỷ lục của mình bị phá, có cảm nhận gì?"
Lúc này, một vị cao tầng học viện Xích Diễm, nhìn về phía Nhiếp Linh Lung cách đó không xa, vô cùng hòa khí, nhoẻn miệng cười.
Nghe vậy, Nhiếp Linh Lung nhìn về phía vị cao tầng kia, mặt không đổi sắc, nói: "Ồ... Tôi từng phá loại kỷ lục này sao?"
"Đó là đương nhiên, ban đầu Linh Lung cô lần đầu tiên tham gia Đại hội luận bàn võ đạo, giành 28 trận toàn thắng, phá vỡ kỷ lục của chị cô, Nhiếp Vô Ưu..."
Vị cao tầng kia gật đầu liên tục. Chẳng lẽ, Nhiếp Linh Lung ngay cả việc mình phá vỡ kỷ lục cũng đều đã quên rồi sao?
"Thì ra là như vậy!" Nhiếp Linh Lung khẽ vuốt cằm, lạnh nhạt mở miệng nói: "Loại kỷ lục vớ vẩn này, đúng là tôi không nhớ kỹ trong lòng. Phút trước phá, phút sau đã quên rồi!"
"Ha ha..." Cao tầng cười nói: "Đích xác là như vậy! Linh Lung, năm đó cô tham gia tỷ thí luận bàn võ đạo, chất lượng so với lần này cao hơn quá nhiều. Hơn nữa, những kỷ lục cao cấp cũng bị cô phá tương đối nhiều. Loại kỷ lục như thế này, không nhớ cũng là bình thường."
"Viện trưởng, nếu như tỷ thí đã kết thúc, tôi đây liền cáo từ trước." Rất nhanh, Nhiếp Linh Lung đi tới bên cạnh viện trưởng Xích Diễm, mở miệng nói.
Nghe tiếng, học viện Xích Diễm gật đầu một cái, để cho Nhiếp Linh Lung đi trước.
"Chủ thượng, tỷ thí đã kết thúc, thời gian cũng đã không còn sớm, còn có rất nhiều chuyện cần chủ thượng xử lý. Không bằng, chúng ta rời đi sớm một chút." Khương Viêm nhìn về phía nam nhân mặt không cảm xúc bên cạnh mình, thấp giọng mở miệng nói.
"Nếu đã như thế, tôi đây cũng cáo từ trước."
Mắt thấy Đại hội năm nay bụi bặm lắng xuống, mọi người lần lượt rời đi, Tu La Chủ đứng lên nói.
"Được, xin cứ tự nhiên." Viện trưởng Xích Diễm gật đầu.
Tu La Chủ còn chưa đi được mấy bước, lại bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh giá thấu xương, chậm rãi rơi vào trên người Kỷ Tu Nhiễm. Dường như hắn ta không hề có ý định rời đi!
"Kỷ Hoàng dường như thời gian dư giả, tỷ thí đều đã kết thúc, Kỷ Hoàng còn lưu lại ở chỗ này làm gì?" Tu La Chủ nhìn Kỷ Tu Nhiễm, lãnh đạm thờ ơ lên tiếng.
Nghe vậy, Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, nói: "Thời gian của tôi có dư giả hay không, lưu lại ở chỗ này hay không, không biết là có liên quan gì tới Tu La Chủ hay không?"