Đây không phải là Quản lý Tư sao?
Đại tiểu thư cũng có phần quá kinh thế hãi tục! Vốn bà cho là đại tiểu thư chẳng qua chỉ là biểu đạt một chút hảo cảm đối với quản lý Tư, hiện tại mới mấy ngày, vậy mà lại có thể đẩy được người ta lên giường rồi!
Hơn nữa, tựa hồ là người ta đã có vị hôn thê rồi đi...
"A... Thật ồn..." Diệp Oản Oản bị tiếng động đánh thức, Tư Dạ Hàn khẽ nhíu mày, xoa xoa đầu của thiếu nữ trấn an, "Không có việc gì, ngủ thêm chút đi em."
"Vâng..." Âm thanh ôn nhu nhất thời khiến cho Diệp Oản Oản lại tiến vào mộng đẹp.
Tư Dạ Hàn đứng dậy, động tác nhẹ vô cùng, nhìn về phía Dịch Linh Quân, ra hiệu mời ông đi ra ngoài nói chuyện.
"Hội trưởng, mời."
Dịch Linh Quân nhìn bộ dáng không tim không phổi của Diệp Oản Oản, giận đến trừng mắt lườm anh một cái, ngay sau đó cho quản gia lui, đi theo Tư Dạ Hàn đến phòng khách.
Vì vậy, trong phòng khách liền chỉ còn lại có Tư Dạ Hàn và Dịch Linh Quân hai người.
"Quản lý Tư, chuyện ngày hôm nay, cậu có nên giải thích với tôi một chút hay không?" Sắc mặt Dịch Linh Quân có chút khó coi.
"Là lỗi của tôi." Tư Dạ Hàn vậy mà lại không giải trình, trực tiếp nhận sai.
Thái độ này, nhất thời khiến cho Dịch Linh Quân có giận cũng không bộc phát ra được.
"Ồ vậy cậu nói một chút, cậu sai ở chỗ nào?" Dịch Linh Quân xụ mặt, hoàn toàn bày ra tư thái cha vợ khảo nghiệm con rể, so với “cha ruột” Nhiếp Hoài Lễ còn có tư thái hơn.
Tư Dạ Hàn đáp: "Hẳn là tôi nên cân nhắc về ảnh hưởng đối với Oản Oản."
Dịch Linh Quân hừ một tiếng: "Cậu còn biết ảnh hưởng? Coi như cậu và nha đầu nhà tôi đang lui tới, nhưng dù sao còn chưa kết hôn, cứ như vậy cùng nhau qua đêm, vậy còn ra thể thống gì?"
Tư Dạ Hàn: "Hội trưởng nói cực phải."
Tóm lại, vô luận Dịch Linh Quân nói cái gì, Tư Dạ Hàn đều nghiêm túc nghe, không biện giải cho mình, cũng tuyệt đối không cãi lại, còn chủ động thừa nhận sai lầm. Bất quá nói được có mấy câu, sự tức giận của Dịch Linh Quân đã tiêu mất hơn phân nửa.
Dịch Linh Quân hài lòng gật đầu, "Cậu hiểu được là tốt rồi, chính cậu không thành vấn đề, nhưng chung quy phải chú ý danh tiết cho con gái nhà người ta..."
Dịch Linh Quân đang thực thi nghĩa vụ của một người cha, nghiêm túc giáo dục con rể tương lai. Lúc này, trên lầu truyền tới một loạt tiếng bước chân.
"Bảo Bảo..." Tiếp đó, liền thấy Diệp Oản Oản lim dim lững thững từ trên lầu đi xuống.
Mặc dù ngay cả ánh mắt đều không mở ra được, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn luôn tinh chuẩn cảm ứng được vị trí của Tư Dạ Hàn, trực tiếp đi thẳng về phía anh.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn ôn nhu trong nháy mắt: "Dậy rồi?"
Diệp Oản Oản đi tới sau lưng ghế sa lon, Tư Dạ Hàn quay đầu, nàng lập tức cúi đầu một cách đầy tự nhiên, vừa hôn cái “chụt” trên gò má anh một cái, còn vừa oán trách, "Đã nói là ngủ với em rồi mà, làm sao nửa đường lại chạy biến mất không thấy đâu vậy hả?"
À...ờ.... hoàn toàn không thấy được trên chiếc ghế salon đối diện Tư Dạ Hàn còn có người...
Tư Dạ Hàn nói: "Oản Oản, dù sao chúng ta chưa kết hôn, vẫn là nên chia giường ra ngủ thì thích hợp hơn."
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời mặt đầy vẻ không thể tin nổi, "Anh nói cái gì? Chia giường ngủ? Quen nhau lâu như vậy rồi, chẳng lẽ anh cho là em ăn chay sao?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Dịch Linh Quân: "..."
Dịch Linh Quân mới vừa rồi vẫn còn đang đầy “chính nghĩa” giáo dục con rể, vào lúc này nghe thấy lời của con gái, mặt đều đã đen rồi.
Tư Dạ Hàn bất đắc dĩ khẽ đẩy cô gái đang quấn dính lấy mình ra, kéo nàng ngồi xuống chiếc ghế salon ở bên cạnh mình, "Dịch hội trưởng tới rồi."
Lúc này rốt cuộc Diệp Oản Oản mới chuyển ánh mắt nhìn về phía đối diện, "Ồ, cha, sao cha lại tới đây vậy!?"
Dịch Linh Quân: "..." Ha ha, cuối cùng cũng phát hiện là còn có một người cha đang ở đây sao!