Người đàn ông này quả thật chính là Tiểu Long Nữ trong Cổ Mộ phiên bản nam, thậm chí ngay cả rất nhiều đồ vật mang tính chất thường thức cũng đều không biết. Ví dụ như ngay cả mạt chược, bài poker, anh cũng không biết là cái gì. Cứ như thể anh không phải là phàm nhân chốn hồng trần này, có khi nào sẽ biến thành thiên thần bay mất, bỏ rơi nàng chăng?
Diệp Oản Oản cảm thấy rất áy náy, cho nên mỗi lần đi đến thăm anh đều nghĩ cách cầm theo một chút đồ ăn thú vị mang qua.
Càng tiếp xúc nhiều, nàng càng lúc càng không ưa nổi loại cảm giác bất cứ lúc nào anh cũng có thể tan biến mất như bong bóng xà phòng vậy.
Loại cảm giác khác thường này khiến cho Diệp Oản Oản có chút sợ hãi. Hơn nữa, theo tình hình chiến đấu giữa Võ Đạo Liên Minh và Tội Ngục càng ngày càng kịch liệt, nàng cứ như vậy thường xuyên ra vào A Tu La, thật sự là quá nguy hiểm.
Hôm nay là một lần cuối cùng, nàng sẽ không thể tới nữa rồi!
"Sau này hẳn là tôi sẽ không trở lại." Diệp Oản Oản nói.
Mỗi lần chẳng qua nàng chỉ ghé thăm anh một chút, mang một ít đồ ăn ngon cho anh, nhưng mỗi lần anh đều tặng lại cho nàng hồi báo lớn như vậy, thật sự là khiến cho nàng cảm thấy chính mình đang chiếm tiện nghi của anh.
Người hiền lành đơn thuần như vậy, nàng không muốn lợi dụng anh!
Ngón tay cầm quân bài poker của chàng trai khựng lại một chút, lạnh nhạt đáp: "Ừm."
Diệp Oản Oản thấy anh không hề có phản ứng gì, không khỏi có chút tức giận, "Này, tôi sẽ không trở lại, anh cũng không có gì muốn nói sao? Coi như anh không nhớ tôi, chẳng lẽ lại không nhớ nhung những chiếc bánh nướng, bánh tiêu, bánh bao, màn thầu, kẹo que tôi mang tới hay sao?"
Tư Dạ Hàn: "Sẽ nhớ."
Diệp Oản Oản nghe vậy quả thật là muốn lệ rơi, hốc mắt đều đỏ ửng, "Quả nhiên là anh chỉ có thể nhớ bánh nướng, bánh tiêu, bánh bao, màn thầu, kẹo que!"
Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, sau đó nói nhiều hơn một chữ: "Sẽ nhớ em."
Ánh mắt Diệp Oản Oản hơi sáng lên, "Hừ, hẳn là nhớ đến tôi cũng là tiện đường mà thôi..."
Diệp Oản Oản không nói được cảm giác rối bời trong lòng kia là cái gì, phủi mông một cái, đứng lên, "Tôi đi đây, chúng ta bèo nước tương phùng, có duyên lại gặp."
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Diệp Oản Oản xoay đầu đi rồi, từ đầu tới cuối cũng không biết được, sau khi nàng rời đi, chàng trai đứng lặng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của nàng rất lâu, rất lâu. Cuối cùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng của chàng trai vang lên một câu nỉ non: "Sẽ gặp!"
Đại khái là chàng trai ngụy trang quá tốt, cho nên, mãi tới lúc này, Diệp Oản Oản đang được thôi miên mới phát hiện ra sự thật đầy bi thảm. Ban đầu nàng cho rằng, chẳng qua chỉ là nàng một bên tình nguyện.
...
Cũng không lâu sau, chiến lực A Tu La đột nhiên bùng nổ mạnh, Võ Đạo Liên Minh gặp phải trùng kích mạnh mẽ xưa nay chưa từng có.
Diệp Oản Oản trong giờ phút nguy cấp nhận lệnh của ông ngoại, bị phái đi trụ sở chính A Tu La hỏi dò tình báo.
Vốn thường ngày “xe nhẹ chạy đường quen” một đường đi tới, nhưng vạn vạn không ngờ tới, lần này lại xảy ra chuyện rồi!
Nàng lại không cẩn thận rơi vào trong bẫy rập của A Tu La.
Bẫy rập lần này là một cái hố đen lớn, mặc dù nàng đã phá giải cơ quan, không hề bị thương, nhưng bốn phía của hố đen đều là tường đồng vách sắt, trơn láng, căn bản là không lên nổi.
Làm bậy rồi!
Nếu như trước ngày mai không thể đi ra ngoài, bị phát hiện, chỉ có một con đường duy nhất: bị A Tu La bắt sống.
Diệp Oản Oản đang gấp đến xoay mòng mòng, tìm tòi khắp nơi, nghĩ biện pháp đi ra ngoài, lúc này, nơi đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Diệp Oản Oản nhất thời ánh mắt khẽ co giật. Thôi, xong! Chẳng lẽ là người của A Tu La?
"Ai ở phía dưới?"
Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản quả thật là như nghe âm thanh của thần tiên, vội vàng hô vang, "Là tôi, là tôi!"
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, tiếp đó là tiếng gió vút lên, người ở phía trên trực tiếp nhảy xuống.
Diệp Oản Oản sợ hết hồn. Trong ánh sáng mờ tối, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn vừa nhảy xuống: "Đệt! Làm sao anh lại nhảy xuống vậy hảảảa! Nơi này là bẫy rập đấy!"
Tư Dạ Hàn: "Ở cùng em, sợ em sợ hãi."