Mấy ngày nay, nàng đã xử lý những công vụ dồn cục của Không Sợ Minh thời gian vừa rồi, sau đó lại nghiên cứu bảng phân phối nhiệm vụ mới nhất do học viện Xích Diễm công bố, xem có nhiệm vụ nào khác dễ dễ, có thể tiếp nhận được hay không?
Đảo mắt đã đến ngày đấu giá…
Buổi đấu giá từ thiện được tổ chức mỗi năm một lần này, là một trong những thịnh yến lớn nhất Độc Lập Châu, do Thẩm, Kỷ, Nhiếp, Lăng, tứ đại gia tộc làm chủ. Hàng năm, các thủ lĩnh và người nổi tiếng ở Độc Lập Châu của các giới đều được mời đến tham gia.
Với phương châm “Thích là nhích, từ thiện không biên giới”, cho nên khách mời cũng không phân biệt đen trắng, chính tà, thế lực này thế lực kia.
Cho nên, thậm chí ngay cả tổ chức tiếng xấu vang rền như Không Sợ Minh, cũng đều được tứ đại gia tộc phát thư mời.
Chỉ bất quá, với hình tượng của Không Sợ Minh, đương nhiên không có khả năng sẽ tham dự loại đấu giá từ thiện không phù hợp với định vị của tổ chức rồi!
Không Sợ Minh bọn họ cũng không phải là tổ chức đi chuyên đi phát quần áo cho trẻ em nghèo vượt khó học giỏi đâu!
Dọc theo đường đi, Bắc Đẩu vẫn cứ ngó đi ngó lại thư mời, vừa lẩm bẩm, "Hic, Phong tỷ, chúng ta thật sự sẽ đi đến buổi đấu giá từ thiện gì gì đó sao? Hình tượng của Không Sợ Minh chúng ta sợ là muốn sụp đổ rồi!"
Bình thường, nếu như Không Sợ Minh bọn họ muốn làm việc tốt, cũng sẽ trực tiếp đem tiền nhét vào trong tay người ta. Không muốn nhận cũng phải nhận, ai không nhận sẽ bị đập cho một trận bắt nhận, nào có một ai trong liên minh sẽ tình nguyện đi tham gia loại buổi tiệc từ thiện, chuyên đổi lấy mấy thứ danh hão này chứ!
Diệp Oản Oản lườm hắn một cái, "Bớt nói nhảm! Chiếc nhẫn của Kỷ Hoàng khi nào sẽ được đấu giá, cậu có nghe được chút gì không?"
Bắc Đẩu bĩu môi một cái, "Cái này mà còn cần phải hỏi thăm sao? Nhất định sẽ là vật phẩm áp trục, nằm trong số những thứ được đấu giá sau cùng rồi..."Trước khi tới, Diệp Oản Oản cũng đã hơi hơi biết được một chút.
Buổi đấu giá từ thiện của Độc Lập Châu này, so ra cũng giống với loại hình tương tự tại Hoa quốc. Về hình thức, cơ bản là giống nhau.
Cơ bản đều do một thương hiệu hoặc cơ quan chức năng có uy tín làm chủ, đứng ra tổ chức, mời người nổi tiếng thuộc các giới đến tham gia.
Quy trình đại khái là mỗi người nổi tiếng đến dự đều sẽ góp một loại vật phẩm, sau đó tất cả các khách quý có mặt tại buổi tiệc sẽ đấu giá, số tiền đấu giá vật phẩm sẽ coi như là tiền quyên góp cho từ thiện.
Những vật phẩm này muôn hình vạn trạng, thứ gì cũng có. Có đồ trang sức châu báu trân quý đắt tiền, cũng có những loại vật phẩm tùy thân của người nổi tiếng, như quần áo, bút máy, thậm chí cũng có thể là khăn tay đã từng dùng qua. Những thứ đồ dùng thường ngày này, giá trị chính là ở chỗ chủ nhân của chúng.
Ví dụ như chiếc nhẫn thiếp thân của Kỷ Hoàng, người thừa kế của Kỷ gia Độc Lập Châu, ông hoàng của thế giới ngầm Châu Âu. Có danh xưng "Kỷ Hoàng", nhân khí và uy vọng của Kỷ Tu Nhiễm tại Độc Lập Châu tương đối cao. Chiếc nhẫn này được coi như là một trong những bảo vật áp trục của buổi đấu giá tối nay, nhất định sẽ có không ít người nhìn chằm chằm, là một thứ vô cùng quý hiếm và có sức hấp dẫn.
Chỉ sợ mọi người đều sẽ không ngờ, hôm nay sẽ có một “nữ tướng cướp” xuất hiện…
Thất Tinh dọc theo đường đi, sắc mặt đều không dễ nhìn. Sau khi nửa đường nhận được một cú điện thoại, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
"Lão Thất, mặt cậu làm sao lại khó coi như vậy? Cậu cũng sợ mất thể diện? Hay là chúng ta cùng nhau đeo khăn che mặt lại đi?"
Mí mắt của Thất Tinh không hiểu sao lại co giật không ngừng, trầm giọng nói, "Không thể để cho Minh chủ đi. Tôi vừa nhận được tin, tối nay Tu La Chủ cũng sẽ tới!"
Chỉ một Kỷ Hoàng cũng đã đủ để cho hắn lo lắng đề phòng, giờ lại xuất hiện thêm một vị Tu La Chủ nữa, còn không biết Phong tỷ sẽ quậy cho buổi tiệc thành cái hình dạng gì nữa…
Bắc Đẩu nghe vậy, nhất thời trợn to hai mắt, "Hả, người của A Tu La cũng sẽ tới? Vậy thì tốt quá rồi! Như vậy Không Sợ Minh chúng ta cũng không phải là thế lực đội sổ rồi!"
A Tu La tới chỗ như vậy, khẳng định sự chấn động mà bọn họ đem lại còn lớn hơn cả Không Sợ Minh! Bởi như vậy, hẳn là bên này cũng không đến nỗi bị coi là mất thể diện…