"Vậy nếu như cha nói là không được thì sao?" Tần hội phó hỏi.
"Nếu như không được, vậy con liền dừng tay, nhưng con cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!" Tần Hi Viện âm trầm nói.
"Vậy thì con cứ đi làm đi." Chỉ chốc lát sau, Tần hội phó đáp.
Nghe lời nói này, sắc mặt Tần Hi Viện nhất thời vui mừng: "Cha, cha đồng ý sao?"
Tần hội phó yên lặng một hồi, lúc này mới nhìn về phía Tần Hi Viện: "Nhớ kỹ, làm loại chuyện này, ngàn vạn lần không nên bị người ta tóm lấy được nhược điểm. Để cho ai đi làm, hẳn là con phải biết!"
"Cha, con hiểu mà!" Tần Hi Viện gật đầu một cái.
Đợi sau khi Tần Hi Viện rời đi khỏi thư phòng, sắc mặt Tần hội phó nhất thời lạnh xuống.
Dịch Vân Mạc kia, nhất định phải phải biến mất vĩnh viễn...
Cho dù là Dịch Vân Mạc chết đi, bên phía hội trưởng, chính mình sẽ phải gánh chịu hiềm nghi lớn nhất! Nhưng chỉ cần không có chứng cứ, vậy thì cũng không một ai có biện pháp gì để bắt hắn.
Đến lúc đó, các quản lý hắn mua chuộc, sẽ đem phiếu bầu Hội trưởng nhiệm kỳ kế tiếp bỏ cho hắn...
Nếu như, Dịch Vân Mạc không chết, Hội trưởng nhiệm kỳ kế, tất nhiên sẽ rơi vào trong tay của cô ta. Đến lúc đó... lỡ như Dịch Vân Mạc điều tra ra được những thủ đoạn không thể để lộ ra ngoài sáng của mình...
Sự nguy hiểm này, đáng giá để thử!
...
Sáng sớm hôm sau, Tần Hi Viện gọi Ân Hành đi vào trong phòng của mình.
"Ân Hành, có chuyện, cần anh đi làm, có được không?" Tần Hi Viện dựa hờ vào trong ngực của Ân Hành, nhẹ giọng nỉ non.
Khóe môi Ân Hành nhếch lên một nụ cười, ôm lấy Tần Hi Viện: "Viện Viện, núi đao biển lửa..."
"Diệt trừ Dịch Vân Mạc!" Tần Hi Viện nói.
Theo Tần Hi Viện dứt tiếng, thân thể của Ân Hành chợt lảo đảo, sắc mặt nhất thời tái mét, hắn không nghe lầm chứ... để cho mình đi trừ khử Dịch Vân Mạc?
Trời má! Cái này so với núi đao biển lửa còn khó hơn!
"Viện Viện!" Ân Hành nhìn về phía Tần Hi Viện: "Dịch Vân Mạc là con gái của Hội trưởng. Nếu như Dịch Vân Mạc xảy ra chuyện, gặp hiềm nghi lớn nhất chính là Tần gia và Tần hội phó. Đây là tự đổ lửa lên người, không thể đùa bỡn!""Làm sao? Không phải là lên núi đao xuống biển lửa sao, anh sợ à?" Tần Hi Viện cười lạnh một tiếng.
"Tôi không phải là sợ, chẳng qua chỉ là cảm thấy, làm như thế, cũng không đáng giá thử..." Ân Hành lắc đầu một cái.
"Ân Hành, anh là một người thông minh, thật ra thì, không cần tôi nói, hẳn là anh cũng biết, nếu như Dịch Vân Mạc không chết, ý vị như thế nào?" Tần Hi Viện nói.
Ân Hành có chút nghi hoặc nhìn Tần Hi Viện, "Viện Viện, lời này của cô là có ý gì?"
"A, Ân Hành, xem ra là tôi đánh giá cao anh rồi, anh cũng không được thông minh như tôi dự đoán! Cũng khó trách anh vẫn luôn bị Tư Dạ Hàn giẫm ở dưới chân! Cho dù Tư Dạ Hàn rời đi nhiều năm, hắn vẫn là người mà anh không cách nào vượt qua được." Tần Hi Viện liếc Ân Hành một cái.
Nhắc đến Tư Dạ Hàn, trong mắt của Ân Hành hiện ra một luồng khói mù.
"Nếu như Dịch Vân Mạc không chết, hẳn là không lâu sau, vị trí Hội trưởng Trọng Tài Hội nhiệm kỳ kế, nhất định thuộc về cô ta. Hơn nữa, hẳn là anh cũng nghe nói, bây giờ, Dịch Vân Mạc đó đang cùng Tư Dạ Hàn qua lại với nhau. Nếu như đợi Dịch Vân Mạc lên làm Hội trưởng Trọng Tài Hội, vậy thì địa vị của Tư Dạ Hàn... Anh thử nghĩ mà xem!" Tần Hi Viện cười lạnh.
"Chuyện này..." Ân Hành nhíu chặt lông mày.
"Hơn nữa, tôi tin rằng, với thân phận của Dịch Vân Mạc như vậy, hẳn là Quản lý Ân sẽ hết sức tác hợp cho hai người. Sự tồn tại của anh, đối với bất luận kẻ nào mà nói, đều không đem lại bất kỳ chút giá trị nào." Tần Hi Viện lại mớm lời.
Thật ra thì, gã đàn ông trước mắt này, hắn quan tâm cái gì, muốn có được cái gì, trong lòng Tần Hi Viện hết sức rõ ràng. Cô đã sớm ăn chắc Ân Hành!
Đối với những gì Tần Hi Viện nói, thật ra thì Ân Hành cũng hiểu được trong lòng. Chỉ bất quá... sự nguy hiểm khi muốn giết chết Dịch Vân Mạc, thật sự là quá lớn, lớn đến mức không cho phép có bất kỳ mảy may sai lầm. Nếu không, sẽ vạn kiếp bất phục!