Diệp Oản Oản một bên vừa nói vừa vùng vẫy giãy chết nháy mắt cho Tư Hạ buộc cậu mặc quần áo vào, bên kia còn phải ba chân bốn cẳng cố gắng đem thư tình cùng kẹo chocolate không phải của cô mà được nhận từ khắp nơi chuyển đến, đẩy qua cho Tư Hạ.
Những thứ này đều là cậu ta, là của cậu ta a! Cùng em không hề có chút quan hệ nào nha!
Tư Hạ thấy cô đem đống đồ vật đẩy tới cạnh mình, sắc mặt hơi đen, nhướng mày tiện tay lật ra một tấm thư tình, ai nha, trên đó rõ ràng ghi là “Gửi Oản Oản nữ thần, luôn đẹp như vậy nhé ” cậu ta còn phóng đại to thêm mấy chữ nữa!
Diệp Oản Oản: “… ” cô thật sự muốn bóp chết thằng nhóc này a!
Trên người của Tư Dạ Hàn còn sót lại hàn ý cùng phòng ở bên ngoài, trên gương mặt điên đảo chúng sinh cũng nhuộm thêm lạnh sương, tầm mắt giống như giống như gió ở nơi cực hàn cắt qua quần áo đơn bạc trên người cô.
Diệp Oản Oản cảm thấy lục phủ ngũ tạng của cô cũng sắp bị đông cứng cũng muốn đóng băng thành mảnh vụn luôn rồi.
Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua.
“Hắt xì —— “
Trong lòng cô có chút lạnh nên cô liên tiếp nhảy mũi ba cái. Mà cô rõ ràng cảm giác được trên người Tư Dạ Hàn khí tức phảng phất càng đáng sợ hơn so với lúc nãy.
Lần này thực sự xong đời rồi không chỉ có Tư Hạ đóa hoa bá vương ở trường học mà còn có mười dặm hoa đào theo đuôi cô a!
“Cái đó… Thân… Thân ái… Chuyện là như vầy…”
Cho dù cô cảm thấy có giải thích thế nào cũng vô dụng nhưng Diệp Oản Oản vẫn là muốn nói một chút.
Đang vắt hết óc suy nghĩ giải thích như thế nào cho hợp lý, lúc này, Tư Dạ Hàn đột nhiên hướng Hứa Dịch đang đứng bên cạnh anh nhìn qua.
Hứa Dịch tiếp thu được tầm mắt của ông chủ nhà mình, lập tức cung cung kính kính đem đồ mới trong túi xách tay lấy ra, từ bên trong lấy ra một chiếc áo màu trắng.
Đó tựa hồ là… Một cái áo khoác? Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản đang lạnh đến phát run thì cảm thấy đầu vai của cô bỗng nhiên ấm áp.
Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc đem cái áo khoác kia khoác ở trên người của cô…
Thấy cô ngơ ngác đứng bất động ở nơi đó, Tư Dạ Hàn đầu tiên là nhìn cô một cái, sau đó hơi nhíu mày, giống như chiếu cố tiểu bằng hữu tự mình giúp cô đưa tay vào trong áo khoác, sau đó ngón tay thon dài lại cài từng hạt nút một trên áo cho cô.
Đây là một hành động làm cô thấy vô cùng ấm áp, áo khoác mềm mại choàng lên người cô, vừa tạo ra một vòng màu trắng nhung, trong nháy mắt ngăn cách lãnh ý bên ngoài.
Diệp Oản Oản bị bọc lại chặt chẽ chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay ở bên ngoài có vòng lông trắng làm nổi bật gương mặt đó lộ ra càng kiều mị động lòng người, mà cặp mắt kia đang kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt của anh – đẹp đến giống như ngôi sao khiến cho người muốn đưa tay đi hái…
Anh nhìn nữ hài trước mắt, ánh mắt đột nhiên liền tối xuống, đáy mắt nếu có sóng ngầm nóng bỏng cuồn cuộn.
Diệp Oản Oản làm sao cũng không nghĩ tới chờ đợi cô không là tử vong mà là một chiếc… Áo khoác ấm áp…
Cảm thụ chiếc áo kia như một đám mây mềm mại ấm áp, tận sâu trong xương tủy của cô chút hàn ý trong thân thể liền tan đi hết, thay vào đó là một cổ dòng nước ấm khác thường ở trái tim chảy xuôi…
Cái áo khoác bất ngờ này làm cho không kịp đề phòng càng để cho mũi của cô không khỏi có chút ê ẩm.
Tư Dạ Hà, anh ấy… Lại là đến đưa quần áo cho cô sao?
Thấy biểu tình của Diệp Oản Oản không đúng, Tư Dạ Hàn nguyên bản không có bất kỳ biểu tình gì lên mặt liền hiện lên một mảnh âm trầm, “Làm sao vậy?”
Anh mặc quần áo cho cô liền để cô khó tiếp nhận lấy như vậy sao?
Diệp Oản Oản trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, sắc mặt hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mắt, “Không… Không việc gì… Chính là em còn lạnh… Tay em lạnh…”
Tư Dạ Hàn nghe vậy sắc mặt dường như dịu đi một chút hướng Hứa Dịch nhìn một cái.
Hứa Dịch lập tức theo trong túi lấy ra một đôi găng tay. Thật là chuẩn bị đầy đủ hết! Mà Diệp Oản Oản nhìn lấy cặp bao tay kia mặt đều đen hơn.
Cmn, cô mới vừa rồi cố ý nói như vậy thôi a cô chỉ là nghĩ muốn xoa dịu anh một cái thôi!
Phản ứng của nam nhân bình thường chẳng lẽ không phải là kéo tay nhỏ của cô, dùng nhiệt độ thân thể làm ấm áp tay cho cô sao?