"Các cậu còn không nhanh đi thay." Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Nhất Chi Hoa và Đạo Nhân Thần Hư, mở miệng nói.
Nghe Nhiếp Vô Danh nói vậy, Đạo Nhân Thần Hư liên tục lắc đầu: "Đội trưởng, anh sợ bị người ta nhận ra nhưng chúng tôi không phải sợ cái đó... cho nên, không cần phải mặc thành như vậy chứ?"
Dù sao, bản thao về Hoa Hồng Tử Vong cũng đâu phải do bọn họ viết.
Hơn nữa, mặc thành như vậy... thực sự rất xấu hổ...
Không đợi Nhiếp Vô Danh mở miệng, Diệp Quán Quán đã nhìn về phía Đạo Nhân Thần Hư: "Mấy người cũng phải thay, nếu không thì chúng ta làm sao mà giả mạo Hoa Hồng Tử Vong được? Không phải nói một tổ chức quan trọng nhất là phải ngay ngắn chính tề sao?"
Dưới sự cưỡng ép của Nhiếp Vô Danh và Diệp Quán Quán, Nhất Chi Hoa và anh bạn chuyển gạch người nước ngoài, ngay cả Đạo Nhân Thần Hư cũng chỉ có thể vô cùng bất đắc dĩ thay đồ.
"Đội trưởng, anh nói xem năm đó lúc anh viết về tổ chức này tại sao lại viết mặt nạ với áo choàng chứ, tôi cảm thấy... thành viên của Hoa Hồng Tử Vong nên mặc trang phục nữ hết mới phải, như vậy mới xứng với cái tên Hoa Hồng Tử Vong." Nhất Chi Hoa nhìn áo choàng trên người mình, dường như hơi bất mãn.
Diệp Quán Quán: "..." May mắn bản thảo về Hoa Hồng Tử Vong không phải do Nhất Chi Hoa viết.
"Cái ông đây viết là một tổ chức thần bí chứ không phải là một tổ chức biến thái." Nhiếp Vô Danh liếc Nhất Chi Hoa một.
"Đội trưởng, ngay cả dáng vẻ nổi giận của anh cũng rất đẹp trai... Trái tim thiếu như của tôi nổ tung rồi!" Nhất Chi Hoa không nhịn được muốn tiến lên phía trước nhưng cuối cùng lại bị một trừng mắt của Nhiếp Vô Danh đẩy trở về.
"Đội trưởng, mặc kệ cái tên biến thái kia đi, ở đây vẫn có một người không thay trang phục!" Đạo nhân chỉ vào mỹ nam băng sơn nằm trên mặt đất, nói.
Nghe thấy lời đó của Đạo Nhân Thần Hư, đám người Nhiếp Vô Danh và Diệp Quán Quán lập tức nhìn xuống đất.
Qủa nhiên, mỹ nam băng sơn đang nằm với một tư thế vô cùng thoải mái, chỉ là chỗ anh nằm lại là mặt đất.
Mỹ nam băng sơn: "?"
"Đừng dậy cho ông!" Nhiếp Vô Danh tức giận nói.
Mỹ nam băng sơn: "....."
"Ông đây tung hoành giang hồ lâu như vậy, sóng to gió lớn gì cũng từng thấy qua nhưng người như cậu thì đúng là lần đầu gặp được." Đạo Nhân Thần Hư mở miệng nói.
Anh bạn chuyển gạch người nước ngoài: "Trâu bò!"
Mỹ nam băng sơn: "...!"
"Nhất Chi Hoa, cậu đi thay cho cậu ta đi!" Nhiếp Vô Danh nói.
"Đội trưởng thật tốt... Tôi đi thay quần áo cho ông xã!" Nhất Chi Mai liền nhanh chóng đi về phí mỹ nam băng sơn.
Một giây sau, mỹ nam băng sơn đột nhiên nhảy dựng từ mặt đất lên, ghét bỏ lấy mặt nạ và áo choàng, vẻ mặt không tình nguyện mặc lên người.
"Ông xã, anh có ý gì... Người ta cũng đã nguyện ý thay quần áo cho anh, anh lại còn ghét bỏ người ta, hừ..." Nhất Chi Hoa lườm mỹ nam băng sơn, nói.
"Cút!" Mỹ năm băng sơn hiếm khi mở miệng nói chuyện, có thể thấy quả thực là không phải ghét bỏ bình thường.
Còn không đợi Nhất Chi Hoa mở miệng thì Diệp Quán Quán đột nhiên giơ tay lên ra hiệu im lặng.
Rất nhanh, nhìn theo ánh mắt của Diệp Quán Quán, nhóm người Nhiếp Vô Danh cũng nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy bên ngoài nhà xưởng kia có mấy người đàn ông vũ trang đầy đủ bước ra.
Những người vũ trang đầy đủ kia lúc này đang canh giữ bên ngoài nhà xưởng, ánh mắt không ngừng đánh giá xung quanh.
"Mọi người xem kìa."
Một lát sau, Diệp Quán Quán chỉ xuống phía dưới.
Chỉ thấy có mấy chiếc xe việt dã chậm dãi đi đên rồi dừng lại phía sau nhà xưởng, từ trên xe, hơn mười người đi xuống.
Hơn mười người này đều mặc trang phục nguy trang giống như lính đánh thuê trong miệng Diệp Quán Quán.
Giờ phút này, hơn mười người đang rón ra rón rén đi về phía nhà xưởng.
"Đứng lại!"
Mấy người trang bị vũ trang canh giữ gần nhà xưởng trùng hợp phát hiện hành tung của nhóm lính đánh thuê.