Nếu không phải do cô kiên quyết giành lấy công việc này, làm sao sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Giờ phút này mấy vị chuyên gia kia cũng đều nóng nảy, thay phiên nhau khuyên bảo Hầu Mậu Phong, nhưng cũng bị ông ta không thèm để vào mắt.
Ba người có chút nén giận nhìn Diệp Quán Quán: "Số đá quý trong tay ông chủ Hầu này quả thật là hàng vô cùng chất lượng, lần trước tôi đã xem qua rồi, toàn là loại Khanh Thủy Tinh Chủng, rất có thể là phỉ thúy đặc biệt quý giá, màu xanh vô cùng đẹp mắt!
Không chỉ có ông chủ Hoàng, còn có đối thủ cạnh tranh của chúng ta nhảy vào, tổng giám Tần đã tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được ông ấy để lại cho chúng ta, lần này chỉ sợ phải về tay không rồi!"
"Không có bản lĩnh thì đừng nhúng tay vào, đúng là cáo mượn oai hùm chỉ biết dựa vào Tư tổng, tự cho là ai cũng sẽ nể mặt cô ta sao?"
. . .
Tiết Lệ và ba vị chuyên gia kia thay phiên nhau thuyết phục Hầu Mậu Phong, Diệp Quán Quán tử đầu tới cuối đều không thèm nhúng tay vào, thái độ bình tĩnh ngồi uống trà.
Dáng vẻ chuyện này không liên quan tới tôi của Diệp Quán Quán càng làm cho đám người Tiết Lệ thêm tức giận.
Thập Nhất thấy vậy lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Tiểu thư Quán Quán, có cần tôi liên lạc với quản gia Hứa, kêu ông ta giúp đỡ gọi Mã Binh đến đây, có thể làm vậy ông chủ Hầu sẽ nể mặt được một chút. . ."
Diệp Quán Quán để tách trà xuống, không nhanh không chậm mở miệng: "Không cần."
Bên kia, Tiết Lệ thấy Hầu Mậu Phong không chịu nhượng bộ, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tần Nhược Hi.
"Ông chủ Hầu, chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho tổng giám Tần. . ."
Không biết Tiết Lệ nói cái gì với Tần Nhược Hi trong điện thoại, sắc mặt cũng dịu đi không ít, nhanh chóng đi tới trước mặt Hầu Mậu Phong: "Ông chủ Hầu, tổng giám Tần của chúng tôi muốn nói chuyện với ngài. . ."
Hầu Mậu Phong nhận lấy điện thoại di động, thái độ ngay lập tức chuyển biến không ít: "A lô, tiểu thư Tần, lúc trước đã giao ước là hôm nay cô sẽ tới lấy hàng, sao bây giờ lại đổi người? Hàng hóa quan trọng như vậy, làm sao tôi có thể tùy tiện giao cho người khác được, cô giải thích thử xem?"
"A, làm gì có như vậy chứ tiểu thư Tần, sao tôi lại không nể mặt cô chứ! Được rồi, nếu tiểu thư Tần đã nói như vậy, về phía tôi cũng không có vấn đề gì. . ."
Hầu Mậu Phong trò chuyện với Tần Nhược Hi trong điện thoại di động khoảng hơn mười phút, sau đó mới cúp máy.
Tiết Lệ đi đến: "Ông chủ Hầu, thế nào?"
Hầu Mậu Phong lên mặt, bộ dạng miễn cưỡng: "Nếu có tiểu thư Tần đảm bảo rồi, đương nhiên là tôi cũng không có vấn đề gì, mọi người đi theo tôi kiểm hàng đi!"
"Được được, phiền ông chủ rồi!" Tiết Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Ba vị chuyên gia cũng cười: "Quả nhiên là tiểu thư Tần rất chuyên nghiệp. . ."
"A, đúng thật là, trước giờ đi theo tiểu thư Tần đến đây, làm gì có phát sinh nhiều chuyện như vậy đâu! Làm hại chúng ta còn bị người ta xem thường!"
Rất nhanh, Hầu Mậu Phong cho người mang đến số đá quý thô mà Tần Nhược Hi đã đặt trước.
Nhân viên trong cửa hàng lái đến hai chiếc xe tải, trong đó một chiếc để mấy tảng đá, mỗi tảng khoảng chừng vài chục ký, chiếc còn lại để một tảng đá lớn ước chừng vài trăm ký.
Xem đá quý phải chú ý hai điểm, một là lớp phong hóa bên ngoài, nhìn vào tảng đá thô để phân biệt, cái còn lại là chất ngọc, chính là phần lõi ngọc phỉ thúy.
Số đá quý này được khai thác ở cùng một nơi, chỗ này đá quý rất có danh tiếng, cho nên khả năng bên trong lõi có ngọc màu xanh là vô cùng cao.
Mà sản phẩm cùng với nơi khai thác có liên quan gì với nhau hay không, cũng cần phải dựa vào kinh nghiệm để phán đoán.
Gần đây Diệp Quán Quán cũng coi như là có học hỏi được một chút, nhìn ra đây là loại đá được khai thác từ trong núi, phần lớn loại này đều có phủ một lớp đá vôi màu trắng.
Ừm, thì ra là tảng đá này, chính là tảng đá mà kiếp trước đã khiến cho Tần Nhược Hi phải mất toàn bộ vốn liếng. . .