"Cạch——!!" một tiếng, Diệp Oản Oản đẩy cửa đi vào.
Lão viện trưởng tựa hồ là đã sớm biết nàng sẽ đến tìm mình, đã chờ đợi sẵn ở nơi đó.
Diệp Oản Oản đặt mông ngồi xuống trên ghế trước bàn đọc sách, "Viện trưởng đại nhân, điểm cống hiến, tôi đã góp đủ rồi."
"Không tệ, không tệ, quả nhiên là hậu sinh khả úy!" Tâm tình lão viện trưởng dường như không tồi, mặt đầy hưng phấn.
Diệp Oản Oản cười hì hì, "Viện trưởng đại nhân, ngài xem, lần này tôi đã đem giáo bia của học viện Xích Diễm đoạt lại rồi! Công lao lớn như vậy, có phải là ngài nên cho tôi thêm một lần thôi miên miễn phí?"
"Tiểu hồ ly này, khẩu khí thật không nhỏ! Đáp ứng giúp ngươi thôi miên đã là phá lệ, một lần 50 ngàn điểm cống hiến, một điểm cũng không thể thiếu! Công lao của ngươi, cứ xem như là báo đáp lại sự ưu ái của ta dành cho ngươi đi!" Lão viện trưởng sờ chòm râu đáp.
Diệp Oản Oản cắn chặt răng, quả thật là hết ý kiến. Lão hồ ly này, lại có thể còn không biết xấu hổ hơn cả nàng. Biết nàng nôn nóng muốn khôi phục ký ức, nên mới chèn ép, khiến nàng hoàn thành nhiều nhiệm vụ cho học viện!
Lão viện trưởng: "Nếu đã chuẩn bị xong, vậy thì chúng ta hãy bắt đầu đi!"
Diệp Oản Oản không chấp nhặt nhiều như vậy, gấp không kịp đợi liền nằm trên ghế dài, "Bắt đầu đi!"
Lão viện trưởng như thường lệ, tiến hành thôi miên sâu đối với nàng.
Diệp Oản Oản nhắm mắt lại, thế giới dần dần trở thành một vùng tăm tối.
Nàng cảm giác chính mình giống như xuyên qua một đường hầm thời gian rất dài, không biết qua bao lâu, tầm mắt phía trước đột nhiên rộng rãi tươi sáng, vô số ánh sáng hiện lên chiếu rọi.
Trong khung cảnh xuất hiện một đám người cùng ngồi ăn chung với nhau. Diệp Oản Oản nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, đều là người của Không Sợ Minh.
"Minh chủ, mời cô xem, đây là cháu trai của tôi, Phó Minh Hi. Tiểu tử này cái khác không được, nhưng tướng mạo lại rất không tệ, tính tình cũng rất là nhu thuận nghe lời, có lẽ sẽ có thể vừa mắt của Minh chủ!" Người nói chuyện, từ tướng mạo mà xem, là Nhị trưởng lão.
"Cháu trai của ông?"
"Đúng đúng đúng, Minh chủ, cô thấy thế nào?"
Diệp Oản Oản tiện tay nhận lấy tấm ảnh nhìn một cái, thần sắc hơi ngẩn ra.
Tướng mạo anh chàng Phó Minh Hi này quả thật coi như là thượng thừa, nhưng mấy năm nay nàng vào nam ra bắc, dạng mỹ nam nào mà chưa từng thấy? Khiến cho nàng lưu ý chính là, phần lông mi của Phó Minh Hi, lại có chút tương tự so với “người nào đó”.
Dù chỉ là điểm tương đồng vô cùng nhỏ bé, lại khiến cho nàng nhất thời thất thần.
Nhị trưởng lão nhìn thấy có triển vọng, vội vàng hùa vào, "Nếu như cô không ghét bỏ, đợi nó học xong, tốt nghiệp, liền để cho nó đi theo minh chủ! Dù sao biết gốc biết gác, tính tình đức hạnh cô hoàn toàn có thể yên tâm!"
"Được đấy!"
Nhị trưởng lão nhất thời vui mừng quá đỗi, "Quá tốt rồi! Vậy thì minh chủ à, cửa hôn sự này liền quyết định vậy đi!"
Hồi ức kéo dài tới đây...
Diệp Oản Oản đang được thôi miên, không hiểu lại có loại cảm giác kích động muốn trào máu họng.
Vì sao thật vất vả mới đạt được cơ hội thôi miên lần thứ ba, thứ đầu tiên nhớ lại, lại là lịch sử đen tối của nàng!
Ban đầu, câu chuyện của Phó Minh Hi kia, lại có thể thật sự là do chính miệng nàng đáp ứng.
Mặc dù là dưới tình huống say khướt mà nói ra khỏi miệng, nhưng đúng là nàng đã chính miệng đáp ứng, không sai.
Thật là, làm bậy rồi...
Đoạn ký ức này, vẫn là nên để cho nàng quên quách đi cho xong, nàng cũng không muốn nhớ lại.
Cùng lúc đó, nàng chú ý tới, thời khắc khi mình nhập tâm đó, lúc nói chuyện với Nhị trưởng lão, tâm tình cả người đều trống rỗng, tựa hồ không có chút tinh thần đối với bất kỳ thứ gì...
Nàng phán đoán, rất có thể là khi đó nàng mới vừa bị Kỷ Tu Nhiễm cự tuyệt không lâu, hơn nữa rõ ràng nhất thời trong lòng còn chưa buông bỏ được, cho nên mới bởi vì Phó Minh Hi và Kỷ Tu Nhiễm có chút tương tự mà bối rối...