Con tiểu tiện nhân Diệp Oản Oản đó, làm sao có thể có quan hệ các kiểu với gia chủ Tư gia?
Diệp Y Y nhìn cuối tấm thảm hoa hồng đỏ thắm, một đôi trai xinh gái đẹp đứng chung một chỗ, như tỏa ánh hào quang sáng rực như kim cương, vô cùng xứng đôi, quả thật là đẹp đến mức giống như nhân vật trong tranh vẽ. Trong mắt cô ta, vẻ không cách nào tin tưởng và căm ghét cơ hồ khiến cho trái tim cô ta như muốn nổ tung.
Một bên, trình độ kinh ngạc của con hàng Cố Việt Trạch tay còn đang cầm hoa tươi, hiển nhiên là không thua gì Diệp Y Y. Hắn vẫn cảm thấy việc Diệp Oản Oản từng làm tình nhân của Tư Dạ Hàn, vậy mà mình còn không ngại theo đuổi cầu hôn, cô ta hẳn là nên cảm tạ ân đức của mình mới đúng!
Nhưng nói như thế nào cũng không thể ngờ tới... Tư Dạ Hàn lại sẽ nói ra trước mặt mọi người... Diệp Oản Oản là bạn gái của hắn ta!
Tư Dạ Hàn không thể làm được đến loại trình độ này chỉ vì một ả tình nhân vui chơi qua đường. Trừ phi, hắn ta thực sự nghiêm túc xem Diệp Oản Oản như một người bạn gái.
Những gì Diệp Oản Oản nói, từ đầu tới cuối đều là thật...
Cô ta thật sự đã hoàn toàn không còn coi hắn ra gì…
Mặt của Cố Việt Trạch trở nên tái mét, hoa tươi hắn đang cầm bỗng như trở thành một củ khoai lang bỏng tay, hết thảy bố trí lãng mạn chung quanh cũng như hóa thành biển lửa, khiến cho cả người hắn khó chịu như thiêu như đốt.
Chứ đừng nói tới đám người chung quanh kia đang dùng một ánh mắt như nhìn một “thằng hề nhảy nhót” mà chê cười hắn…
Màn cầu hôn mà hắn phí hết tâm tư, vốn cho là ăn chắc, lại trở thành trò hề một cách triệt để.
"Tôi nhổ vào... Thật... Thật là đẹp trai..." Phó Minh Hi mặt đầy vẻ thất hồn lạc phách, sau khi tận mắt thấy tướng mạo của gã Tư Dạ Hàn này, trực tiếp tuyệt vọng.
Tận mắt thấy mới biết, những gì Cung Húc hình dung không phải là khoa trương, mà là quá khiêm tốn.
Người đàn ông này... Quả thật đúng là có thể dùng khuôn mặt giết người!
Khó trách! Khó trách ngay cả Minh chủ cũng đều sẽ bị con hàng này câu dẫn đến thần hồn điên đảo!
"Không... Tôi không đồng ý! Tôi không đồng ý cửa hôn sự này!" Phó Minh Hi vùng vẫy giãy chết.
Diệp Mộ Phàm dùng một cánh tay đem Phó Minh Hi đẩy ra, "Làm sao ai cậu cũng đều không đồng ý! Em gái và em rể tôi trai tài gái sắc, đến phiên cậu không đồng ý sao? Nhanh đi sang một bên! Tôi dưới tư cách người anh trai mà em gái tôi kính yêu nhất, để tôi làm chủ, tôi đồng ý cửa hôn sự này!"
Diệp Mộ Phàm nói xong, mặt đầy kích động mà suýt xoa, "Em gái của anh quả thật là quá trâu bò rồi!"
Em rể của Diệp Mộ Phàm hắn, lại là Tư Dạ Hàn!
Tư Dạ Hàn là em rể của hắn đó nha!
Trong khi tất cả mọi người đều còn đang thán phục việc Tư Dạ Hàn công khai quan hệ cùng Diệp Oản Oản, lại có người còn kinh ngạc hơn so với đám quần chúng vây xem ở đây.
Nghiêm chỉnh mà nói, là kinh sợ!
Bắc Đẩu trân trối nhìn chòng chọc gương mặt của gã nam nhân trước người của Minh chủ, con ngươi đều sợ là đã sắp rớt xuống rồi, "Mịa nó!!! Tu... Tu... Tu La Chủ! Đây không phải là Tu La Chủ sao!?"
Thất Tinh cũng mặt đầy khiếp sợ, bất quá rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, "Chẳng qua là dáng dấp... giống nhau... Không phải là một người!"
Bắc Đẩu chỉ thẳng mặt của gã đàn ông nọ, nói, "Rõ ràng là giống nhau như đúc mà! Trừ màu tóc không giống ra!"
Thất Tinh: "Trước đó từng nghe Phong tỷ nói... Người mà tỷ ấy yêu thích, có dung mạo giống như Tu La Chủ. Chỉ sợ sẽ là người này!"
Bắc Đẩu nuốt nước miếng, "Tôi còn cho là Phong tỷ thuận miệng chém bừa đây, thật sự có người như vậy sao? Phi!! Nhìn thấy cái gã Tư Dạ Hàn này dùng gương mặt của Tu La Chủ, nói những lời ‘Phong-tỷ-là-bạn-gái-hắn!!’ như vậy... Thực sự là... kinh sợ, kinh sợ! Quá rung động!"
Giờ phút này, người vây xem đã chấn động đến vỡ òa rồi! Coi như là người trong cuộc, Diệp Oản Oản lại cứ như thể đang đắm chìm trong thế giới của mình, ánh mắt từ đầu đến cuối đều chỉ rơi vào trên người chàng trai trước mặt.