Tần Nhược Hi nhìn thiếu nữ bên cạnh Tư Dạ Hàn, là vị trí vốn nên thuộc về nàng, trong mắt ánh sáng nhạt khẽ động...
"Nhược Hi!" Lúc này, sau lưng Tần Nhược Hi truyền tới một giọng thiếu nữ.
"Tuyết Trinh, sao cô lại tới đây?" Tần Nhược Hi nhìn người tới, nhiệt tình mở miệng.
So với các khách nữ khác toàn bộ đều mặc váy dạ hội xa hoa, Tôn Tuyết Trinh lại mặc một bộ đồ luyện công màu đen sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn khác biệt.
Bất quá, đối với chuyện này, bên trong phòng yến hội lại không có ai nói gì.
Tôn gia là võ học thế gia nổi danh Hoa quốc. Hoa quốc rất chú trọng phát huy mạnh truyền thống võ học, Tôn gia từng lên TV không ít lần. Các vị ca ca của Tôn Tuyết Trinh tất cả đều đảm nhiệm chức vụ trọng yếu ở trong quân đội, mà Tôn Tuyết Trinh cũng là “mày liễu” không nhường “mày râu”, thân thủ cực tốt, đi đến chỗ nào cũng đều mặc một thân quần áo luyện công.
Tôn gia cùng Tần gia là thế giao, khá là thân thiết, cho nên Tần Nhược Hi và Tôn Tuyết Trinh có quan hệ cũng rất tốt.
"Tôi mới vừa ở trên lầu ăn cơm, nhớ tới cô ở bên này, qua đây cùng cô chào hỏi!" Tôn Tuyết Trinh nói xong, hướng về thiếu nữ bên người Tư Dạ Hàn nhìn một cái, "Để tôi xem là nữ nhân lợi hại nào, dám đoạt nam nhân của cô, chính là nàng ta?"
Phùng Thấm Du nhìn thấy Tôn Tuyết Trinh liền bắt đầu than phiền, "Tuyết Trinh tỷ, chính là cái con hồ ly tinh đó! Ỷ có mấy phần sắc đẹp, liền không biết xấu hổ câu dẫn gia chủ của chúng ta! Còn vọng tưởng trở thành đương thời chủ mẫu Tư gia chúng ta! Để cho loại nữ nhân này làm bạn gái gia chủ đi tiếp đãi Mục tiên sinh, thật là quá thất lễ! Cũng không biết gia chủ rốt cuộc có suy nghĩ như thế nào!"
Ánh mắt của Tôn Tuyết Trinh dừng lại trên người nữ nhân bên cạnh Tư Dạ Hàn cách đó không xa quan sát mấy lần, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng, "A, trước khi tới tôi còn rất mong đợi nhìn một lần vị Diệp tiểu thư này, muốn biết là thần thánh phương nào lại được Cửu ca nhìn trúng, kết quả, không nghĩ tới lại là như vậy...
Loại thiên kim tiểu thư nuôi nhốt trong phòng này, bên ngoài nắm cái liền có một bó to, tôi thật sự là không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt, có thể khiến cho Cửu ca vì nàng ta mà từ chối thông gia cùng Tần gia."
Phùng Thấm Du hừ một tiếng nói, "Dĩ nhiên là đặc biệt! Đặc biệt không biết xấu hổ, đặc biệt đê tiện mà! Gia chủ như thế nào đi nữa, cũng là một nam nhân, làm sao chạy thoát khỏi bộ dáng kia của ả ta! Chẳng qua là ủy khuất cho Nhược Hi tỷ tỷ, lại phải bị loại bình hoa kia làm nhục!"
Tôn Tuyết Trinh cười nói, "A, ngươi đó, vẫn không biết kiềm nén tức giận, ngươi nhìn Nhược Hi tỷ tỷ của ngươi, đâu có chút nào giống như để trong lòng. Loại nữ nhân kia, làm đồ chơi giải trí qua đường cũng đủ tư cách rồi! Bất quá, cũng chỉ đến thế mà thôi…
Cửu ca bây giờ còn đang cảm thấy mới lạ, tự nhiên sẽ coi nàng ta giống như bảo bối cưng chiều, chờ chơi chán rồi, còn ai sẽ nhớ nàng ta là ai?"
Phùng Thấm Du: "Tuyết Trinh tỷ, cô nói rất có đạo lý! Phi, còn muốn làm đương thời chủ mẫu chúng ta, ả ta xứng sao!"
"Tốt rồi, đừng nói những thứ này, sự tình trước đây tôi nói với cô, không thành vấn đề gì chứ?" Tần Nhược Hi mở miệng xác nhận cùng Tôn Tuyết Trinh.
Tôn Tuyết Trinh mở miệng, "Yên tâm đi, không thành vấn đề, nếu bên này cô đã xác định, cha tôi lập tức có thể tổ chức một đại hội đấu võ ngay! Chính cha tôi cũng rất muốn kết giao với Mục tiên sinh, nếu như có thể thành, còn phải cảm tạ cô!"
Tần Nhược Hi mở miệng nói, "Với tôi mà còn khách khí làm gì, chờ có tin tức, tôi sẽ sớm thông báo cho cô."
"Được, tôi đây đi trước nha!"
"Được rồi!"