Nữ quản gia có chút lo âu, "Phu nhân, bà muốn làm cái gì? Thật ra thì trong chuyện này, thiếu gia Ân Hành quả thật có hơi quá đáng! Vô luận như thế nào cũng không nên làm liên lụy đến một đứa bé vô tội. Không bằng thả đứa bé kia đi, như vậy thiếu gia Ân Hành cũng có thể được an toàn..."
Ân Duyệt Dung thản nhiên nhìn nữ quản gia một cái, "Từ lúc nào việc tôi làm, đến phiên bà tới dạy?"
"Phu nhân thứ tội, là tôi quá phận rồi!" Nữ quản gia vội vàng quỳ xuống, mồ hôi lạnh đổ nhễ nhại trên trán.
Sự đả kích từ chuyện này đối với phu nhân thực sự là rất lớn, vì vậy tâm tình của phu nhân càng thêm bất ổn định. Vạn nhất phu nhân trong trạng thái kích động làm ra chuyện gì đó với đứa bé kia, hậu quả thật sự là không tưởng tượng nổi...
A Trung đợi cả nửa ngày, thấy Ân Duyệt Dung không đề cập chút gì đến Ân Hành, có chút không nhịn được, "Vậy... Phu... Phu nhân... Ân Hành thiếu gia biết làm sao bây giờ? Phải mau cứu cậu ấy ra!"
Trên mặt của Ân Duyệt Dung không có nhiệt độ chút nào: "Một thứ phế vật mà thôi, đáng giá để ta quan tâm sao?"
A Trung: "Chuyện này... Chuyện này..."
...
Đêm khuya, tại nơi giam giữ Ân Hành.
Đêm đã khuya, A Trung thử liều lĩnh lẻn vào bên trong, vậy mà thật không ngờ, lại có thể thành công.
"Thiếu gia! Thiếu gia..."
Ân Hành nghe được âm thanh, trở mình bò dậy, kinh ngạc nhìn về nơi cửa, "A Trung! Sao cậu lại tới đây!"
A Trung: "Tôi lo lắng cho an nguy của thiếu gia, mạo hiểm đột nhập vào!"
Ân Hành: "Nhanh! Nhanh cứu tôi ra ngoài!"
Cái nơi quỷ quái này, hắn không thể nào chịu đựng nổi nữa rồi, dù chỉ là thêm một khắc!
"Thiếu gia, nơi này bị trông chừng nghiêm ngặt, tôi có thể lẻn vào đã rất không dễ dàng, không có khả năng mang cậu đi ra ngoài!" A Trung khổ sở nói.
"Đáng chết...!!" Ân Hành mặt đầy u ám, "Hiện tại mẹ như thế nào rồi? Khi nào mẹ sẽ tới cứu tôi? Có phải là mẹ bảo cậu tới hay không?"
A Trung nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi, do dự trả lời, "Phu nhân... bà ấy không đề cập tới chuyện của ngài..."
A Trung không dám nói thật với Ân Hành, thái độ đó của Ân Duyệt Dung, căn bản rõ ràng chính là không có ý định cứu hắn.
Ân Hành nhất thời sững sờ, "Cái gì gọi là không hề đề cập tới chuyện của tôi?"
Ân Duyệt Dung lại có thể hoàn toàn không hề đề cập tới chuyện cứu hắn?
Chẳng lẽ hắn thật sự bị vứt bỏ rồi sao?
"Không... Không có khả năng...!! Không thể nào...!! Mặc dù lần này tôi làm mẹ thất vọng... nhưng mẹ hao tốn nhiều tâm huyết như vậy trên người tôi, tôi là người kế thừa duy nhất của bà ấy! Bà ấy tuyệt đối không thể nào vứt bỏ tôi được!" Ân Hành tự trấn an mình.
A Trung vội nói, "Vâng vâng vâng, thiếu gia ngài nói phải! Hiện tại ngoại trừ trông cậy vào ngài, phu nhân còn có thể dựa vào ai? Bây giờ phu nhân và Đại thiếu gia đã như nước với lửa, Đại thiếu gia tuyệt đối không có khả năng sẽ trở về! Cậu cũng biết Tư Dạ Hàn là người nào, tin rằng phu nhân cũng chỉ là vì nhất thời không nghĩ được biện pháp tốt để cứu cậu ra ngoài mà thôi!"
Ân Hành cắn răng, "Đúng vậy, không sai! Coi như Nhiếp Vô Ưu đó là đệ tử thân truyền của Hội trưởng thì đã sao? Quan hệ giữa Tư Dạ Hàn với Ân Duyệt Dung tuyệt đối không có khả năng vãn hồi lại như cũ. Mẹ sẽ kiên trì cản trở việc thông qua dự luật.
Hơn nữa, mẹ chán ghét nữ nhân kia như thế, nhất định sẽ hành hạ tên tiểu tạp chủng kia! Đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ đấu nhau đến lưỡng bại câu thương! Đến lúc đó... đến lúc đó Ân gia chính là của tôi rồi!"
A Trung lộ vẻ vui mừng: "Thiếu gia ngài anh minh!"
Ân Hành: "A Trung, sau khi đi ra ngoài nên làm thế nào, đã biết rõ rồi chứ?"
A Trung: "Biết rồi biết rồi! Tôi nhất định sẽ nói tốt cho thiếu gia trước mặt phu nhân, nói với phu nhân cậu ở chỗ này bị nghiêm hình tra khảo, xin phu nhân cứu cậu ra ngoài! Về phần tên tiểu tạp chủng bên kia, tin rằng không cần tôi làm cái gì, phu nhân cũng sẽ cảm thấy chán ghét nó, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó đâu!"
Ân Hành: "Rất tốt!"