"Vâng ạ..." Đường Đường dùng một ánh mắt kiên định gật đầu một cái. Mẹ nói cái gì cũng đúng!
...
"Con bà nó, lão tử không phải là đang nằm mơ chứ?"
Nhiếp Vô Danh nhìn video trên màn hình máy chiếu, sau đó lại hướng về Diệp Oản Oản quan sát: "Sao không chịu nói sớm! Em lại có thể là em gái ruột của anh... Cái thế giới này quá điên cuồng!"
Giờ phút này, Nhiếp Linh Lung hung ác trợn mắt lườm "Nhiếp Vô Ưu".
Cái con ngu này, lại có thể tự tiện chủ trương bắt trói Diệp Oản Oản, thậm chí còn bị Diệp Oản Oản ghi lại video!
Tức nhất là, cái đứa thiểu năng này, từ đầu đến cuối chưa từng nói chuyện này với cô. Nếu như cô sớm biết, sự tình làm sao có thể diễn biến đến bộ dáng như bây giờ!
"Ngươi là kẻ giả mạo!"
Ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp chủ mẫu, rơi vào trên người"Nhiếp Vô Ưu".
Mãi đến giờ phút này, trên mặt "Nhiếp Vô Ưu", mới hiện ra vẻ bối rối.
"Không thể nào... Trong địa lao có thiết bị dò xét kim loại, sẽ không có khả năng có máy ghi âm hay thiết bị theo dõi!"
"Nhiếp Vô Ưu" nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Đúng vậy, nhưng những thứ này, cũng không phải là do ta quay." Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng.
"Là ta quay."
Nhất Chi Hoa nhìn về phía "Nhiếp Vô Ưu", thờ ơ không đếm xỉa tới, nói: "Lúc vào địa lao, ta đã tắt toàn bộ các thiết bị giám sát, nên đương nhiên là không dò ra! Đợi sau khi ta rời khỏi phạm vi kiểm soát, mới mở lại các thiết bị kia lên. Ngươi thấy sao? Cái đồ ngu này!"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản liếc xéo Nhất Chi Hoa một cái. Người khác nói "Nhiếp Vô Ưu" là đồ ngu xuẩn, vậy thì coi như xong đi... Về phần Nhất Chi Hoa... hắn rốt cuộc có tư cách gì để đi nói người khác là ngu xuẩn?
Ngược lại, không phải là "Nhiếp Vô Ưu" ngu xuẩn, chẳng qua là do cô ta bị sự tự tin của mình làm cho mù quáng, mà Phong Huyền Diệc lại quá thông minh.
Trong địa lao, có trang bị thiết bị phát hiện máy ghi âm và ghi hình, cho nên, "Nhiếp Vô Ưu" mới có thể không chút sợ hãi. Nhưng cô ta lại không nghĩ tới, Nhất Chi Hoa lại sẽ bị kêu gọi đầu hàng. Đây là nguyên nhân thất bại của ả ta, cũng là nguyên nhân trí mạng nhất.
"Cha... Mẹ..."
Lúc này, "Nhiếp Vô Ưu" có chút bối rối nhìn về phía Nhiếp chủ mẫu và Nhiếp gia chủ.
"Ngươi, cái thứ hàng giả này, lừa chúng ta lâu như vậy, ngươi còn dám gọi ta là cha?"
Nhiếp gia chủ lạnh giọng quát lên.
"Ngươi con mịa nó, lại dám đánh cháu ta! Chỉ vậy thôi thì coi như xong đi, thời gian dài như vậy, dùng nhiều tiền của Nhiếp gia chúng ta như vậy, ngươi muốn chết!"
Nhiếp Vô Danh quát to một tiếng, chợt, tung một quyền đánh thẳng lên trên mặt của "Nhiếp Vô Ưu".
Chỉ nghe một tiếng "Bốp" thật lớn vang lên, cả người "Nhiếp Vô Ưu" như diều đứt dây bay ngang ra ngoài, chợt nặng nề ngã uỵch trên mặt đất.
Chỉ thấy, sau khi "Nhiếp Vô Ưu" rơi xuống đất, thân thể co giật chốc lát, liền hoàn toàn không còn bất kỳ cử động nào.
"Sẽ không chết đấy chứ?"
Chân mày Diệp Oản Oản nhíu lại, theo bản năng che kín cặp mắt của Đường Đường.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi tới bên cạnh hàng giả, kiểm tra một phen, nhưng lại phát hiện...
Cái ông anh Nhiếp Vô Danh này, con mịa nó, thật sự chỉ một quyền đã đánh chết tươi ả ta!
"Chỉ vậy liền tắt thở? Chỉ như vậy, làm sao sẽ có thể là em gái Vô Ưu của ta, phi!" Nhiếp Vô Danh nói.
Diệp Oản Oản: "..." Cái tên óc heo này...
Một bên, khóe miệng Nhiếp Linh Lung không khỏi khẽ nhếch lên. Nhiếp Vô Danh, thật đúng là quá sức ngu xuẩn rồi! Bất quá, hắn lại giúp cô một tay, nếu như hàng giả này không chết, chỉ sợ thân phận của cô cũng sẽ bị điều tra ra, nhưng bây giờ cũng không có chứng cứ.
Thấy hàng giả bị Nhiếp Vô Danh tung một quyền đấm chết, mọi người tại đây không khỏi thán phục. Lại còn có loại chuyển biến như thế này?
"Con bà nó, Phong tỷ, tỷ là người của Nhiếp gia, tỷ lại là Nhiếp Vô Ưu? Đầu óc của đệ không đủ dùng rồi. Không tốt, não của đệ sắp nổ mất!" Bắc Đẩu mặt đầy rung động nhìn về phía Diệp Oản Oản.