Giờ phút này, một cô gái tướng mạo cực kỳ diêm dúa, chậm rãi đi vào bên trong xe thương vụ, hướng về phía người đàn ông tóc bạch kim, mở miệng hỏi.
Nghe tiếng, nam nhân tóc bạch kim khẽ vuốt cằm: "Không sai..."
"Tiểu sư muội cũng thật là… Mới vừa biết cô ấy đi Độc Lập Châu, vốn còn muốn trở về gặp mặt, ngờ đâu cô ấy lại có thể trở lại Hoa quốc rồi, đúng là ham chơi quá đi mà!" Nữ tử yêu mị nhẹ giọng cười một tiếng: "Sư phụ, vậy sư muội đâu rồi?"
"Sư muội của ngươi bị mất trí nhớ... Ta không nhận nhau với nó." Người đàn ông tóc bạch kim nói.
"Hả?" Nữ tử yêu diễm thần sắc cổ quái, như có chút không cách nào hiểu được: "Sư phụ, tại sao ngài lại không nhận tiểu sư muội?"
"Hiện giờ không phải lúc!" Người đàn ông tóc bạch kim lắc đầu một cái: "Tiểu sư muội ngươi trước đã đi Độc Lập Châu, nhưng rõ ràng là ở trong trạng thái mất trí nhớ. Không biết tại sao, lại vẫn trở thành Không Sợ Minh Chủ."
"A..."
Nữ tử yêu diễm khẽ mỉm cười: "Sư phụ, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Toàn bộ Độc Lập Châu, mặc dù người biết tiểu sư muội Nhiếp Vô Ưu là Bạch Phong không được mấy người, nhưng coi như không nhiều, lại chắc chắn có Kỷ Hoàng trong số đó... Không cần suy nghĩ cũng biết là Kỷ Hoàng nhận ra tiểu sư muội. Nhưng Kỷ Hoàng giúp tiểu sư muội khôi phục lại thân phận của Nhiếp Vô Ưu không dễ dàng, vì dù sao hiện tại Nhiếp gia cũng có một con ả Nhiếp Vô Ưu giả. Nhưng giúp tiểu sư muội khôi phục thân phận của Không Sợ Minh Chủ, hẳn là không thành vấn đề... Hơn nữa, sư phụ, ngài cũng không phải không biết, tiểu sư muội một khi uống rượu say... Ta dám khẳng định, tiểu sư muội nhất định đã từng uống say lúc đang ở trong Không Sợ Minh..."
Nghe lời nói này, người đàn ông tóc bạch kim khẽ mỉm cười, phảng phất như đang nhớ lại năm đó.
Quả thực, vị tiểu đồ nhi đó của ông ta, một khi uống rượu, coi như là mất trí nhớ, chỉ sợ cũng không ngăn được sức mạnh khủng bố trong cơ thể.
"Bất quá, Vô Ưu bây giờ ở trong trạng thái mất trí nhớ, làm sao ngươi biết sau khi con bé uống rượu còn có thể giống như lúc trước được?" Nam nhân tóc bạch kim nhìn về phía nữ nhân diêm dúa.
Nữ nhân khẽ mỉm cười: "Trước đó từng gặp Kỷ Hoàng một lần, Kỷ Hoàng đem ngọn nguồn, đều nói cho ta biết."
"Thì ra là như vậy." Nam nhân tóc bạch kim như có điều suy nghĩ. Nói như vậy, chuyện kia liền có thể giải thích thông suốt được rồi.
Nếu như không phải là Nhiếp Vô Ưu uống rượu, bại lộ bản tính, muốn để cho Không Sợ Minh hoàn toàn tin nàng là Bạch Phong, căn bản là không có khả năng! Đặc biệt là mấy vị trưởng lão Không Sợ Minh kia, ai nấy đều là dạng người đầy khôn khéo, trong đầu có sỏi, muốn lừa bịp bọn họ, căn bản là không hề khả thi chút nào.
"Sư phụ, không bằng chúng ta tìm tiểu sư muội đi, ta nhớ cô ấy đến chết mất!" Nữ nhân diêm dúa có chút nôn nao.
Nhưng mà, người đàn ông tóc bạch kim lại lắc đầu một cái.
Ký ức của Nhiếp Vô Ưu, vẫn là nên dựa vào chính mình tìm về vẫn tốt hơn... Hơn nữa, nếu như nhận nhau, ông biết giải thích với Nhiếp Vô Ưu như thế nào... Trước khi nàng mất trí nhớ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện kia đối với Nhiếp Vô Ưu mà nói, quả thực là quá mức tàn khốc, thậm chí là sống không bằng chết...
Nếu như, Nhiếp Vô Ưu không có cách nào tiếp nhận, cũng hoặc là... không muốn nhớ lại, đó chính là tâm ma vĩnh viễn của nàng.
"Sư phụ... Ngài lo lắng, về chuyện kia...?" Thấy nam nhân tóc bạch kim không có biểu thị, nữ tử yêu mị hồ nghi hỏi.
"Không sai." Nam nhân tóc bạch kim than khẽ: "Nếu như nhận nhau, ta sẽ đem hết thảy mọi chuyện nói cho con bé biết, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc."
Nữ tử yêu mị yên lặng chốc lát, chợt thở dài: "Ta biết... Tiểu sư muội tự trách, nhưng chuyện kia... Tiểu sư muội cũng không sai... Cô ấy cũng không phải cố ý."
Nữ tử yêu mị nhớ mang máng, nhiều năm trước, Nhiếp Vô Ưu gọi cho cô và sư phụ một cuộc gọi video. Lúc đó, trạng thái của nàng, sống không bằng chết…
Cũng không phải nói là Nhiếp Vô Ưu quá mức yếu ớt, mà ngược lại, Nhiếp Vô Ưu đã đủ kiên cường. Nhưng bất luận kẻ nào, gặp phải loại chuyện đó, vô luận nam hay nữ, sợ rằng cũng không có dũng khí tiếp tục sống trên cõi đời này.
Mãi đến cuối cùng, Nhiếp Vô Ưu bị người ta truy sát, đợi được sau khi cô và sư phụ chạy tới, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông, đem Nhiếp Vô Ưu dẫn ra khỏi Độc Lập Châu.