Mặc dù kịp thời né tránh, chỉ sợ cũng bị thương không nhẹ.
Nữ nhân không nghĩ tới đối phương lại có thể rời đi như vậy, nhất thời không khinh thường nữa, hai bên đánh nhau kịch liệt.
"Hú hú hú ——!! Hay!!"
Giờ phút này, ở những bàn xung quanh, một đám người đang hú hét cổ vũ, hưng phấn xem trò vui.
Hôm nay một đám cao tầng và thành viên của Không Sợ Minh đang tụ hội uống rượu tại hộp đêm.
Mới vừa rồi Lạc Lâm Na nói thấy được một chàng cực phẩm soái ca, sau đó liền đi qua ôm trai đẹp về rồi!
Một đám người đang đánh đánh cược lần này Lạc Lâm Na có thể mất mấy giây để “câu” được anh ta.
"Ha ha ha... Lần này Lạc đường chủ gặp phải là một gã khó xơi rồi!"
"Không sai, không sai! Nhưng dù thế nào, chỉ cần Lạc đường chủ dựa vào mỹ sắc là có thể đem người giải quyết rồi!"
"Nam nhân kia là ai vậy, làm sao lại chưa từng thấy? Tới hộp đêm còn mang theo cận vệ, là đại thiếu gia nhà nào?"
"Mặc kệ là nhà nào, tối nay nhất định sẽ là người của Lạc đường chủ chúng ta, ha ha ha ha..."
...
"Mấy người các ngươi, chơi gì vậy? Vui vẻ như vậy?" Ngay vào lúc này, Bắc Đấu và Thất Tinh từ một cửa khác của quán bar đi vào.
"Ha ha, Lạc đường chủ coi trọng một chàng soái ca, câu dẫn thất bại, đang đánh nhau cùng với cận vệ của người ta, đang chuẩn bị dùng biện pháp mạnh hơn đây!" Một người trong đám giải thích.
"Yo, kích thích như vậy? Mau mau nhanh, đưa hạt dưa cho tôi!" Bắc Đẩu vội vàng nắm một nắm hạt dưa, liền định vừa cắn vừa xem trò hay.
Mà một bên, Thất Tinh giờ phút này đã thấy rõ người Lạc Lâm Na trêu chọc chính là ai, sắc mặt nhất thời đại biến, lộ ra vẻ nhức đầu không thôi, "Tệ hại!"
"Trò vui xem hay như vậy, làm sao lại tệ hại được?" Bắc Đẩu liếc Thất Tinh một cái, tiếp theo đó đưa mắt nhìn sang.
Ngay vào lúc này, một ánh đèn nhấp nháy xẹt qua hướng đó, chiếu sáng gương mặt của Khương Viêm đang thay Tu La Chủ đánh nhau với Lạc Lâm Na.
"Sặc —— khục khục khặc khục...!!" Sau khi thấy rõ hai người kia là ai, Bắc Đẩu sợ đến tè ra quần, ho đến kinh thiên động địa.
Thất Tinh đầy ghét bỏ vỗ trên lưng Bắc Đẩu một cái.
"Trời má... Lâm Na đây là muốn tìm chết sao?" Bắc Đẩu rốt cuộc ho ra hạt dưa kẹt trong cổ họng, chật vật nói.
Giờ phút này, những thành viên Không Sợ Minh khác đối với chuyện này vẫn chưa biết gì cả, tiếp tục hưng phấn xem kịch vui, thậm chí gào to lên.
"Lạc đường chủ! Cố lên...!"
"Đưa hắn lên giường!"
...
Bắc Đẩu đầy thương cảm nhìn lấy đám người kia, trong lòng âm thầm thắp cho mỗi người một nén nhang.
Hôm nay hắn vì biết được Phong tỷ có hẹn với Tu La Chủ, nên mới tới xem bát quái…à nhầm, tới hộ giá! Không nghĩ tới, sau khi đến lại nhìn thấy một đám huynh đệ Không Sợ Minh vừa vặn tối nay đang uống rượu ở bên này, cho nên hắn mới qua đây ngồi một chút.
Vạn vạn không ngờ tới... Đám người này lại có thể sẽ gây ra chuyện như vậy...
"Làm... Làm sao bây giờ? Phong tỷ có tới chưa vậy?" Bắc Đẩu hỏi.
Thất Tinh đảo một vòng, ánh mắt dừng tại một thân ảnh nào đó, "Tới rồi!"
Bắc Đẩu: "Xong rồi, xong rồi!! Tiểu Na Na, ngày này hàng năm... Tôi sẽ thắp hương cho cô..."
Nhưng vào lúc này, "vút" một tiếng, trong hỗn chiến, đầu roi của Lạc Lâm Na trong lúc sơ xuất đánh về phía Tu La Chủ.
"Chủ thượng ——!!" Khương Viêm chấn nộ kêu lên một tiếng.
Mà nam nhân đứng tại chỗ, không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng đều không nháy lấy một cái.
Một giây kế tiếp, không đợi Khương Viêm đi qua ngăn trở, một cái cổ tay tinh tế, vững vàng hờ hững bắt được đầu roi như xé rách bầu trời kia.
Diệp Oản Oản vừa nắm roi, vừa nhìn mê đắm gương mặt động lòng người của Tu La Chủ, không quên cười híp mắt chào hỏi, "Hi ~ ~"
Tu La Chủ: "..."
Giống như trong dự đoán, không được nam nhân đáp lại, Diệp Oản Oản cũng không thèm để ý chút nào.